Kỳ thật cũng không có khúc chiết ân oán tình thù gì.
Ba mẹ Thư Nhiên chỉ là thay một người bạn nào đó cất giữ một bảo vật.
Nhưng không nghĩ tới vật kia sẽ mang đến hoạ sát thân cho bọn họ.
Một ngôi nhà êm đẹp, nói hủy liền hủy.
“Thứ gì?”
“Chú không biết, chỉ biết là một cái hộp, bên trong có cái gì…”
Dịch Kiều lắc đầu.
Hắn chỉ thấy qua cái hộp kia một lần, sau đó cũng chưa từng thấy qua lại.
Bên trong là cái gì hắn cũng không rõ.
Dịch Kiều vẽ đơn giản cho Minh Thù xem một chút.
Trên hộp bắt mắt nhất chính là cái đồ án kia.
Có thể là Dịch Kiều cũng không nhớ rõ lắm, hoa văn ở giữa có chút mơ hồ, không biết là cái gì.
“Đồ án này là gì?”
“Không biết.” Dịch Kiều vẫn lắc đầu: “Chú chưa thấy qua loại này.”
“Cho nên hiện tại có người cảm thấy ba mẹ tôi để di sản bên trong thứ này?”
Dịch Kiều gật đầu: “Hẳn là như vậy.” Cho nên thời điểm nhìn thấy Tuyên Ca liền tình nguyện dùng thứ hắn muốn trao đổi để hắn đến bảo vệ cô.
Những năm này cũng không phải hắn không điều tra, nhưng manh mối năm đó đều bị cắt đứt.
Hắn căn bản không có chỗ để xuống tay.
Thư Nhiên đối với sự khuyến khích của Thư Hàng cũng càng ngày càng xa lánh hắn…
Minh Thù nghi hoặc: “Nếu là như vậy, vì sao đã nhiều năm như vậy mới có người bắt đầu truy sát?”
Dịch Kiều nhắc nhở Minh Thù: “Tiểu thư, Thái Viễn Bằng vẫn luôn ở bên cạnh cháu.”
Thái Viễn Bằng…
Bác sĩ kia.
Minh Thù không tìm được ký ức về chiếc hộp kia trong trí nhớ của nguyên chủ.
Nguyên chủ hẳn là chưa có thấy qua…
Minh Thù liên hệ với luật sư Giang, yêu cầu xem xét tất cả di sản của ba mẹ Thư Nhiên.
Luật sư Giang ngược lại không cảm thấy khó xử, rất nhanh liền sắp xếp tốt cho cô.
Ngoại trừ công ty, một chút cổ phần cùng bất động sản còn có không ít vật khác.
Bất quá những thứ này đều đặt trong két bảo hiểm của ngân hàng, cần sau khi cô mười tám tuổi mới có thể kế thừa.
Nhưng có luật sư Giang trao đổi một chút, nhìn một chút vẫn có thể.
Thế nhưng nhìn một vòng cũng không có phát hiện cùng vật tương tự chiếc hộp kia.
Tìm không thấy hộp, người phía sau bức màn cũng không lộ diện.
Minh Thù có chút sầu.
… Vẫn là ăn đồ ăn vặt đi.
–
Thư Tuyết đã vài ngày không đi học.
Trường học có học sinh có ba là cán bộ trong cục cảnh sát, biết ba của Thư Tuyết bị bắt, hơn nữa còn liên lụy khá lớn, chuyện này đã sớm truyền ra ngoài.
“Trước kia Thư Tuyết chính là ở nhà Thư Nhiên, còn nói là nhà mình. Thật sự không biết xấu hổ.”
“Ba của Thư Tuyết là bác cả của Thư Nhiên, sau khi ba mẹ Thư Nhiên qua đời liền chuyển vào, chậc chậc… Bình thường nhìn cô ta ở trường học còn thật sự cho rằng cô ta là thiên kim hào môn chứ.”
“Các người nói, có phải là gia đình Thư Tuyết muốn đoạt tài sản của người ta không?”
Suy đoán như vậy cũng không ít.
Sản nghiệp của Thư gia đều là ba mẹ Thư Nhiên tự mình gây dựng, không liên quan đến thế hệ trước.
Cho nên người ta đem gia sản để lại cho con gái hoàn toàn có thể lý giải được.
Nếu quả thực Thư Hàng chiếu cố Thư Nhiên vậy thì thôi đi, tốt xấu gì cũng là thân thích.
Nhưng nhiều năm như vậy, thứ Thư Tuyết hưởng thụ vốn nên là của Thư Nhiên.
Thư Nhiên lại nửa điểm phản bác cũng không có.
Đến trường học còn bị truyền là bệnh tâm thần.
Sự suy đoán của những học sinh này liền ngăn không được.
Các loại ân oán hào môn, các vở kịch cẩu huyết.
Ở trong tình thế như vậy, Thư Tuyết nào còn dám đến trường học.
Mà nam nhân trước kia, từ khi Thư Hàng bị bắt cũng không có xuất hiện lại.
Vậy liền giống như là hoa trong gương, trăng trong nước một giấc mộng.
Thư Tuyết ngơ ngơ ngác ngác xuống lầu, đi mua đồ cho Thư mẫu.
Xe lặng yên không tiếng động dừng bên cạnh cô ta.
Thư Tuyết giật mình.
Thế nhưng nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, đáy lòng cô ta lại lập tức sinh ra một trận vui sướиɠ.
Nhưng là!
Cửa sổ xe rơi xuống, lộ ra một gương mặt đẹp trai anh tuấn của nam nhân.
“Quan tiên sinh…” Thư Tuyết đè ép kích động, kêu một tiếng.
Cuối cùng lại nghĩ đến bộ dạng của mình bây giờ, ảo não cúi đầu xuống.
Cô ta đi ra ngoài không có trang điểm.
Hiện tại nhất định rất khó coi.
Cô ta cùng Quan Thiếu Vũ kỳ thật không có nhiều quan hệ thân mật. chẳng qua là đi ăn cơm mấy lần, đưa cô ta đi vài nơi khácX
Cho nên Quan Thiếu Vũ đột nhiên mất tích trong cuộc sống của cô ta, cô ta ngoại trừ mơ màng cũng không biết làm sao bây giờ.
Hiện tại hắn lại đột nhiên xuất hiện…
Quan Thiếu Vũ lễ phép gật đầu: “Thư tiểu thư muốn đi ra ngoài? Tôi đưa cô đi?”
Thư Tuyết thận trọng một chút, sau đó liền thuận thế lên xe.
Quan Thiếu Vũ chủ động giải thích: “Mấy ngày gần đây tôi ra nước ngoài công tác, đi rất gấp, chưa kịp nói cho cô.”
“Như vậy sao.” Thư Tuyết thở phào trong lòng, thì ra hắn chỉ đi công tác.
Còn chủ động giải thích cho mình, trong lòng Thư Tuyết nhịn không được xuất hiện từng tia từng tia ngọt ngào.
Thư Tuyết lo lắng: “Vậy nhất định anh rất vất vả?”
“Không sao, gần đây cô khỏe không?”
“Rất… Rất tốt.”
Quan Thiếu Vũ cũng không nói thêm gì, giống như chỉ là tiện đường đưa cô ta đi một đoạn đường.
Mấy ngày kế tiếp, thỉnh thoảng Thư Tuyết đều có thể gặp Quan Thiếu Vũ.
Cho dù Quan Thiếu Vũ cũng không có biểu hiện gì với cô ta, nhưng Thư Tuyết vẫn cảm thấy mình khác biệt.
Cô ta tin tưởng nhất định là Quan Thiếu Vũ thích mình.
Không thì làm sao mỗi lại đều ngẫu nhiên gặp mình?
Quan Thiếu Vũ đối với cô ta cũng tốt, ăn dùng đều là mua những thứ tốt nhất.
Coi như Thư Tuyết cự tuyệt, ngày thứ hai cũng sẽ phái người đưa tới cửa.
–
Biệt thự.
Trời gần tối, Minh Thù lại ngồi trong ngực Tuyên Ca làm bài tập.
Tuyên Ca lật một cuốn tài liệu vật lý, thỉnh thoảng nhìn thiếu nữ trong ngực một chút.
Thấy thiếu nữ viết đến mặt mày ủ rũ: “Mệt thì ngừng làm.”
Minh Thù lập tức ném bút, Tuyên Ca cầm tay cô, nhẹ nhàng xoa xoa mấy lần: “Tôi giảng cho em, em nghe đi.”
Minh Thù: “…” Coi như bài hát ru con, thanh âm của tiểu yêu tinh thật là dễ nghe.
Tuyên Ca lại nói hai vấn đề, vừa vặn người hầu lên gọi bọn họ ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Dịch Kiều để Minh Thù đi xem phòng đã sửa xong, lúc nào cũng có thể chuyển xuống.
Minh Thù đi một vòng trong phòng, coi như hài lòng.
Căn phòng rất lớn, có thể chứa rất nhiều đồ ăn.
Tuyên Ca tới gần cô, kéo cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Lúc trước em để tôi chọn đồ dùng trong phòng, có phải là ám chỉ tôi cái gì?”
Thẳng nam Thù tuỳ tiện đáp: “Tôi chính là lười chọn.”
“Vậy lần trước tôi bị thương, em mỗi ngày đều để người hầu mang đồ ăn cho tôi…”
“Đó là chú Dịch.”
Ngón tay Tuyên Ca dán vào vành tai cô: “Tôi phát hiện em rất không thích nói thật, khẩu thị tâm phi.”
“Tôi không có.”
Tuyên Ca điểm nhẹ đầu ngón tay lên chóp mũi cô. giọng nói mang theo sự cưng chiều: “Được, em không có.”
Yết hầu Tuyên Ca chuyển động một cái, ánh mắt hắn có chút trầm xuống, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc giống như là rượu ngon ủ nhiều năm, say lòng người đến vạn phần.
Hắn cúi đầu xuống chậm rãi ngăn chặn cánh môi mềm mại của Minh Thù, trằn trọc một phen, dùng đầu lưỡi thăm dò rồi đảo qua bờ môi cô.
“Tiểu thư, vừa rồi chú tìm được một vài thứ trong phòng, hẳn là…”
Phanh ——
Cái rương rớt xuống đất.
Dịch Kiều chấn kinh nhìn hai người đang hôn nhau trong phòng.
Một lát sau Dịch Kiều xông tới, một tay lôi Tuyên Ca ra, giận dữ mắng mỏ: “Tuyên Ca, cậu đang làm gì!”
Để hắn bảo vệ, không phải để hắn… Khi dễ tiểu thư!
“Cậu ra ngoài với tôi!” Dịch Kiều quay đầu lại là nhu hoà nói nhỏ nhẹ: “Tiểu thư, cháu đừng sợ.”
Minh Thù: “…”
Dịch quản gia quả nhiên chính là một vị thần!
Người khác nhìn thấy cảnh này, phản ứng đầu tiên chính là đều không nên lại đây.
Hắn lại la ó, trực tiếp vọt vào…
Minh Thù im ắng nói với Tuyên Ca: Chúc anh may mắn.
**Bản tính của cặn bã Thù vẫn không thay đổi a =))), hẹn các ngươi mai aaaa**