Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1343: Phản quang mà đi (19)

# quốc sư Văn Địch #

Đoàn làm phim bị nguyền rủa suy sụp ngày thứ hai liền tung ra bốn chữ này.

Nhóm người đã xem qua nguyên tác có chút mơ màng.

Có người thậm chí không biết Văn Địch là ai, dù sao mỗi người mỗi khác, bọn họ cũng không biết nhiều nghệ sĩ.

Nhưng xem xét một chút…

Má ơi!

Nữ!

[ nghiêm túc sao? Quốc sư của tôi đổi giới tính khi nào! Như vậy làm sao hắn còn có thể cho tôi hạnh phúc! ]

[ Văn Địch là ai a, côi ta dựa vào cái gì diễn vai quốc sư của tôi!! ]

[ đầu óc đoàn làm phim có phải bị bệnh hay không! ]

[ xem poster… Cũng rất đẹp trai… ]

[ lầu trên là gián điệp sao? Xem như cô ta nhìn qua rất đẹp trai nhưng cũng là nữ!! Quốc sư của tôi sao có thể là nữ! Tôi mặc kệ! Đổi người!! Không thì tôi kiên quyết không xem!! ]

[ lúc đầu chưa tung ra liền bị nghĩ hủy nguyên tác, hiện tại còn tìm một nữ nhân đến diễn, có bệnh a. ]

Nhóm đã xem qua nguyên tác dồn dập biểu thị không phục.

Nếu là không đổi người bọn họ liền không xem.

Đương nhiên cũng có một số người biểu thị coi như đổi người bọn họ cũng không xem, không ai có thể diễn được sự tinh tuý của nguyên tác.

Chuyển thể thành phim truyền hình chính là hủy nguyên tác.

Ngoại trừ bộ phận này, tiếp theo chính là chiến trường của Minh Thù cùng anti-fan chân ái.

[ Văn Địch cút khỏi giới giải trí! ]

[ đoàn tham quan anti-fan Văn Địch ]

[ Văn Địch cả đời đều bị đoàn tham quan đánh dấu ]

[ Văn Địch cả đời đều bị đoàn tham quan đánh dấu x2 ]

[ Địch Tử rất đẹp trai, liếʍ màn hình liếʍ màn hình. ]

[ Địch Tử tôi muốn gả cho cô, cô nguyện ý cưới tôi không? ]

[ tôi tuyên bố Địch Tử sau này sẽ là chồng của tôi! ]

[ cút, rõ ràng là chồng của tôi. ]

[ mẹ tôi hỏi vì sao lại quỳ nhìn điện thoại… Bị sự đẹp trai của Địch Tử làm đến run chân. ]

Văn Địch V: Tôi cảm thấy tôi rất đẹp trai, những người kia không thấy tôi đẹp trai đều là mắt mù.

Minh Thù phát một tin weibo này liền thành công thu hoạch được vô số anti-fan.

Trong đó bao gồm cả nhóm đã xem qua nguyên tác của Thiên Hạ.

Lương Triệt xem điện thoại, im lặng nâng trán.

Cô không thể yên tĩnh được sao?

Trên màn hình điện thoại chính là ảnh chụp bị phóng đại.

Ảnh đen trắng mang theo nét lạnh lẽo, khuôn mặt quốc sư thanh lãnh tay cầm quạt xếp, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua ống kính, không vui không buồn.

Phía sau là thành trì bị mực nhiễm đen mơ hồ.

Hắn là quốc sư một tay che trời, đùa bỡn quyền thuật.

Cũng là phong khinh vân đạm, quốc sư thanh lãnh như tiên.

Có lẽ là khí thế trên tấm ảnh nên người ta sẽ bỏ qua sự nữ tính đặc thù của cô.

Nhìn về góc độ khách quan nếu như không phải là người đặc biệt cẩn thận hẳn là sẽ không phát hiện đây là một nữ nhân.

Mà một vài người qua đường chưa xem qua nguyên tác cũng sẽ bị tấm hình này hấp dẫn, chuẩn bị mê muội một chút tiểu tỷ tỷ này.

Kết quả mới vừa đi vào liền bại lui.

Anti-fan sức chiến đấu Vô Địch.

Thật là đáng sợ.



Thôi Cảnh Dương nhìn thấy tin tức này, thần sắc biến ảo khó lường, thư ký đứng bên cạnh mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu không ngừng nhỏ giọt xuống mặt đất.

Ba!

Thôi Cảnh Dương trực tiếp đem máy tính bản ném tới chân thư ký, màn hình máy tính bản không chịu nổi lực lượng kia liền vỡ vụn như mạng nhện.

Thư ký phảng phất nhìn thấy kết quả của mình.

“Tổng… Tổng giám đốc…”

“Vì sao cô ta lại xuất hiện trong đoàn làm phim!!” Thôi Cảnh Dương nghiêm nghị chất vấn.

“… Tôi tôi… Tôi không biết.” Thư ký khóc không ra nước mắt, việc này không phải ngài tự mình liên hệ sao?

Đương nhiên thư ký không dám nói lời này.

Thật nếu như nói ra hắn sẽ càng chết nhanh hơn.

“Tổng giám đốc… Tôi tôi tôi… Tôi lập tức đi điều tra!!”

Thư ký thấy Thôi Cảnh Dương không phản đối liền vội vàng chuồn ra ngoài.

Tin tức rất nhanh được truyền tới, là có nhà đầu tư đem người nhét vào.

Thôi Cảnh Dương yêu cầu gặp vị nhà đầu tư kia, kết quả nhà đầu tư cự tuyệt gặp người.

Cuối cùng khả năng bị bức ép đến mức nóng nảy, nhà đầu tư xuất ngoại rời khỏi rồi.

Hắn cũng không muốn bị bà cô nhỏ kia thăm hỏi một lần nào nữa.

Hắn vỗn nghĩ là thừa dịp cô gặp rủi ro… Quy tắc ngầm với cô một chút.

Kết quả trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Hiện tại cô là bà cô nhỏ.

Hắn không thể trêu vào.

Đắc tội Thôi Cảnh Dương kết quả tự nhiên cũng không tốt, nhưng hắn cũng không phải rất sợ tập đoàn Hằng Phong… Dù sao trong nhà cũng có người đỡ lấy.

Hắn vẫn nên xuất ngoại tị nạn đi.



Cố Tích vẫn luôn tránh Minh Thù, coi như gặp phải cũng chỉ là chào hỏi, liền vội vàng rời đi.

Thôi Cảnh Dương bên kia cũng không có động tĩnh.

Không biết là bị giận đến điên lên hay là đang kìm nén chờ đại chiêu.

Minh Thù tại đoàn làm phim ngoại trừ bị nhân viên tổ công tác ghét bỏi thì trải qua cũng rất hài lòng.

Mỗi ngày đóng ohim, cùng anti-fan bồi dưỡng một chút tình cảm.

Thoáng cái đã qua hai tháng.

Minh Thù nghe thấy người của tổ công tác thảo luận.

“Tuyết rơi…”

“Lạnh quá, đều không muốn động.”

Trong kịch bản vừa vặn có cảnh tuyết, mọi người phải quay phim trong tuyết khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo thật sự.

Mùa đông diễn cũng còn tốt, chí ít đồ hóa trang còn rất dày, dạng quốc sư cấp bậc đại lão như Minh Thù còn có thể ôm một cái cái lò sưởi.

Nhưng kịch bản của mùa đông không nhiều, quay xong mọi người còn phải quay cảnh mang đồ của mùa hè.

Có một cảnh Minh Thù cần phải quay trong nước, giữa mùa đông ở trong nước có thể nghĩ là lạnh bao nhiêu.

Vì tận lực diễn sát nguyên tác, đạo diễn đề nghị đưa cảnh quay trong nước đổi thành trong phòng đều bị biên kịch kiêm tác giả bác bỏ.

Phân cảnh này, người diễn có Minh Thù cùng Cố Tích.

Minh Thù ngồi ở mép nước thảnh thơi gặm đùi gà, Cố Tích ở một bên khác sưởi ấm, nhìn qua có chút khẩn trương.

Quay phim vốn là gian khổ.

Đoàn làm phim mỗi ngày đều đốt tiền, không có khả năng đem một phân cảnh dời đến thời tiết phù hợp.

“Đạo diễn, có thể quay chưa?”

Minh Thù chờ nửa ngày, Cố Tích bên kia cũng chưa có động tĩnh.

“Quay sớm về sớm ăn cơm sớm một chút a!!”

Đạo diễn: “…”

Cơm cơm cơm!!

Cô chỉ biết cơm!!

Đạo diễn tự mình qua nói chuyện với Cố Tích, Cố Tích lúc này mới đứng lên, kéo lấy áo choàng thật dày đi tới.

Đạo diễn nói: “Chúng ta tranh thủ quay một lần qua.”

Cố Tích gật gật đầu.

Đạo diễn nhìn cũng chưa từng nhìn Minh Thù, trực tiếp để nhân viên công tác chuẩn bị.

Minh Thù ném áo choàng sang bên cạnh, giẫm lên mép nước: “Tiểu khả ái, cô nhảy trước.”

Phân cảnh này là quay trực tiếp dưới nước, phía trên hôm qua đã quay xong.

Cố Tích liếc nhìn coomột cái, đưa áo choàng cho trợ lý, đứng tại mép nước chần chờ.

Đạo diễn hô một tiếng: “Chuẩn bị xong chưa?”

Cố Tích hít sâu một hơi, cắn răng bước vào nước.

Nước thật sự rất lạnh, Cố Tích chưa đi được hai bước đã cảm thấy chân chết lặng.

Loại kia là cảm giác huyết dịch khắp người đều bị đông cứng.

Minh Thù đi theo cô ta xuống dưới.

Hai người vào vị trí, Cố Tích còn muốn điều chỉnh biểu lộ trên mặt, trong nước thì không quay biểu lộ nhiều, chỉ có mấy phần đặc tả.

Đạo diễn bên kia hô bắt đầu, Minh Thù lập tức ngã xuống nước.

Cố Tích đưa cô về bên bờ, diễn xong cảnh này coi như xong.

Coi như cũng chỉ hơn hai phút…

Minh Thù thấy Cố Tích có chút cứng đờ đi về phía mình, níu cánh tay mình đưa lên mặt nước, gian nan di chuyển.

Dòng nước lạnh thấu xương từ bốn phía hững hờ trôi qua thân thể.

Phảng phất có thể làm huyết dịch của người ta đông lại

Sắc mặt của Cố Tích càng ngày càng khó coi.

Thân thể của nữ nhi lúc đầu đã yếu, huống chi Cố Tích là thiên kim tiểu thư được nuông chiều từ bé.

Minh Thù nghe nói trợ lý đề nghị dùng thế thân nhưng bị Cố Tích cự tuyệt, muốn tự mình đích thân diễn.

Lực đạo đang kéo tay cô đột nhiên biến mất.

Cố Tích đột nhiên bắt đầu nhào lên, còn đang nắm tay Minh Thù kéo cô xuống theo.

Minh Thù: “…”

“Chuyện gì xảy ra?”

“Cứu người, nhanh cứu người!”

Phù phù ——

Bọt nước khuấy động, bóng người màu đen nhanh chóng tới gần các cô.

Minh Thù tránh khỏi Cố Tích, lên bờ trước một bước.

“Khục khục…” Minh Thù xoa xoa mặt, nhân viên công tác lấy áo khoác tới đắp thêm cho cô.