Cục quản lý thời không trở ngại thế giới bị hủy, cái này có mục đích đối lập với thượng cổ nên nó muốn hủy đi cục quản lý thời không hoàn toàn có thể hiểu được.
Về phần trước đó vì sao nó không động thủ…
Đại khái là bởi vì yếu.
Mà đi theo cô vào Nam ra Bắc đã có lực lượng… Cho nên liền trở lại cho đối thủ rơi đài một mất một còn?
Minh Thù đột nhiên ôm chầm lấy Kỳ Ngự: “Bảo bối, tôi có chút sợ.”
Kỳ Ngự: “…”
Ngươi mẹ nó làm một biểu hiện sợ hãi cho ta xem!
Bất quá cô vợ nhỏ gọi mình là bảo bối!
Ha ha ha!
Kỳ Hạc hoàn toàn không biết Minh Thù đang nghĩ đến cái gì, chỉ thấy cô đột nhiên ôm chầm lấy Kỳ Ngự.
Bọn họ không phải đang nói chuyện rất nghiêm túc sao?
Minh Thù ôm trong chốc lát lại điềm nhiên như không có việc gì buông ra: “Cho nên, lúc trước anh phát hiện tôi xuất hiện tại những vi diện này, sau đó Thiên Khải lại nhắc nhở thân phận của tôi, anh liền phái tiểu yêu tinh có bệnh này đến làm tôi?”
Tiểu yêu tinh bị điểm danh: “…”
CMN dao của lão tử đâu!
Mới vừa rồi còn gọi người ta là bảo bối!
Hiện tại liền gọi tiểu yêu tinh có bệnh?
Ngươi mới là tiểu yêu tinh có bệnh!
Cả nhà ngươi đều là tiểu yêu tinh có bệnh!
Kỳ Hạc gật gật đầu: “Không sai, lựa chọn tiểu… Kỳ Ngự, là bởi vì trong tay nó có Thiên Khải.”
“Lúc trước anh cho tôi hai lựa chọn, vì sao?” Nếu không phải lão tử thông minh thì đã mất đi cô vợ nhỏ!
“Cậu có thể gϊếŧ cô ấy là tốt nhất.” Kỳ Hạc không che giấu ý tứ: “Không thể gϊếŧ chết cô ấy thì chỉ có thể cho cậu chọn phương án khác.”
Sự tồn tại của cô có ảnh hưởng nghiêm trọng đến vi diện.
Hơn nữa không chỉ xuất hiện một lần.
Dạng BUG này lựa chọn thanh trừ là rất bình thường.
Minh Thù hơi nhíu mày: “Nguyên lai công lược tôi là phương án thứ hai được chuẩn bị?”
Kỳ Ngự cảm thấy sau lưng rét lạnh.
Muốn đem Kỳ Hạc tháo thành tám khối!
Lúc trước tại sao phải cho hai lựa chọn!! Tại sao hắn lại đi hỏi vấn đề ngu xuẩn này!
Cho lão tử một lựa chọn không được sao?
Bất quá…
Chỉ có một lựa chọn, hắn sẽ đi làm nhiệm vụ này sao?
Kỳ Ngự suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy mình hẳn là sẽ không đi, nhiệm vụ công lược là chuyện của bọn Bạch Thuật, hắn xưa nay đều không làm loại nhiệm vụ nói chuyện yêu đương lằng nhà lằng nhằng này.
Nếu hắn không đi, sẽ không gặp được cô.
Kỳ Ngự đột nhiên có chút khó chịu.
Kỳ Hạc biết là hắn sẽ không đi cho nên mới cho hai sự lựa chọn, còn kích động hắn khi đang làm nhiệm vụ.
Quả nhiên là cùng Lạc Yến cấu kết với nhau làm việc xấu!
Kỳ Ngự nhìn Minh Thù nở ra một nụ cười: “Cô vợ nhỏ.”
Minh Thù ngược lại không có ý tứ so đo: “Tôi hiểu được, các người thật sự coi tôi là BUG, đã như vậy không có chuyện gì của tôi nữa, ta sẽ dẫn hắn đi.”
Về phần Hài Hòa Hiệu…
Cô còn phải suy nghĩ lại một chút…
Kỳ Hạc: “???”
Dẫn hắn đi?
Đi đâu?
Kỳ Hạc đỉnh đầu đầy nghi vấn, hắn nhìn cô vợ nhỏ cùng em trai nhà mình, cậu muốn cùng với cô ấy đi đâu?
Kỳ Ngự chẳng thèm để ý hắn.
Lão tử muốn đi làm nam sủng cho cô vợ nhỏ!
Làm sao có thể nói ra để ngươi chê cười!
Nghĩ lão tử ngốc sao!
“Minh Thù tiểu thư!”
Kỳ Hạc thấy Minh Thù thật sự định đi, hắn lập tức lên tiếng gọi cô lại.
“Cô đã có thể nói ra những chuyện kia chứng minh cô đối với chuyện này hiểu rất rõ, có thể xin cô giúp tôi một tay hay không?”
Minh Thù trở lại: “Dựa vào cái gì muốn tôi giúp anh? Trước đó các người muốn gϊếŧ tôi, tôi không tính toán cùng các người thì các người coi là tôi dễ nói chuyện? Anh thật có mặt mũi, coi mình là thần tiên sao?”
Kỳ Hạc: “…”
Có loại suy nghĩ này hay không Kỳ Hạc cũng không rõ, nhưng bởi vì cô có quan hệ cùng Kỳ Ngự nên hắn hoặc nhiều hoặc ít là cảm thấy sẽ không huyên náo quá căng.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Minh Thù sẽ cự tuyệt đến dứt khoát như thế.
“Kỳ Ngự!”
Nói không được Minh Thù, Kỳ Hạc lại gọi Kỳ Ngự.
“Cậu muốn nhìn thế giới của chúng ta cứ như vậy bị hủy đi?”
Hắn không biết cô nói chữa trị là có ý gì, làm sao chữa trị? Chữa trị ở đâu?
“Tôi vốn không muốn quản những việc này.” Kỳ Ngự nói: “Trước đó cũng là cục quản lý các người nhất định phải kéo tôi theo.”
Trò cười! Lão tử làm sao có thể đối nghịch với cô vợ nhỏ!
Hắn còn muốn sống thêm hai năm.
Đây tuyệt đối không phải sợ! Đây là sủng ái cô vợ nhỏ!
Kỳ Ngự kéo Minh Thù rời đi.
“Cô vợ nhỏ, chúng ta thật sẽ đi?”
Minh Thù gật đầu: “Linh hồn thể của tôi không chống đỡ được bao lâu.”
Lấy phương thức như vậy xuất hiện ở thế giới này, nếu không phải linh hồn thể của cô đủ cường đại thì sớm đã tiêu tan.
Kỳ Ngự nhìn cô một cái, nhấp môi dưới: “Em có thể nói cho tôi biết làm cách nào để chữa trị thế giới này không?”
“Kỳ Ngự?”
Kỳ Ngự cười nhạt: “Cô vợ nhỏ, tôi không phải người tốt lành gì, nhưng người kia cho tôi sinh mệnh, coi như hiện tại hắn thích Kỳ Hạc hơn một chút thì hắn vẫn là cha tôi, là người mẹ tôi yêu. Trước khi rời đi… Coi như trả lại hắn công ơn nuôi dưỡng, tình phụ tử từ nay về sau đoạn tuyệt, tôi sẽ một thân một mình.”
Muốn đoạn tuyệt sạch sẽ một chút đi.
Về sau hắn cũng chỉ có cô.
“Chữa trị thế giới không đơn giản như anh nghĩ.” Minh Thù nói: “Trước đó tôi nói hiến tế người đều có khả năng sẽ phát sinh.”
“Tôi lượng sức mà đi vậy.” Kỳ Ngự kéo tay cô, nhẹ giọng cầu xin: “Cô vợ nhỏ em chờ tôi một chút có được hay không? Mặc kệ kết cục như thế nào tôi đều đi theo em.”
–
Minh Thù ngồi trên bậc thang chống cằm nhìn người phía dưới lui tới.
Hài Hòa Hiệu…
Thượng cổ…
Thiên Khải…
Cô thật sự không đếm xỉa đến sao?
Thiên Khải biết trước những việc kia, vẫn là…
“Này, Cửu Thiếu đâu?”
Tuyên Chỉ đứng ở phía dưới ngửa đầu nhìn cô.
“Không biết.”
Tuyên Chỉ đứng ở phía dưới trong chốc lát, đột nhiên xách váy đi lên: “Ngươi mất hứng?”
Minh Thù nâng lên nụ cười: “Không có nha.”
Tuyên Chỉ cắn môi dưới, cô nhớ tới trước đó thời điểm dì Mai tìm Cửu Thiếu gây phiền phức, dáng vẻ cô ấy ngăn lại trước mặt Cửu Thiếu…
Cô nói khẽ: “Ngươi có phải đã đem Cửu Thiếu giấu đi rồi, ngươi đừng tưởng như thế ta sẽ từ bỏ!”
Mang theo chút ủy khuất.
“Thiếu nữ, hiện tại cũng đã nhanh đến ngày tận thế, ngươi còn nhớ hắn?”
“Cũng là bởi vì như thế ta mới nghĩ đến Cửu Thiếu!” Tuyên Chỉ đột nhiên đỏ cả vành mắt: “Dù sao cũng phải chết, ta đương nhiên muốn oanh oanh liệt liệt chết!”
Minh Thù: “…” Cũng có đạo lý.
Tuyên Chỉ nước mắt kia nói rơi liền rơi.
“Ta nói… Ngươi đừng khóc a, làm cho người ta tưởng ta đang ức hϊếp ngươi.”
“Ngươi giấu Cửu Thiếu đi rồi, không phải là ức hϊếp ta sap?” Tuyên Chỉ càng khóc càng hăng sai: “Ta chính là thích hắn!!”
“Hắn có gì tốt.” Minh Thù nói: “Ngươi nhìn hắn tính tình xấu như vậy, ngươi đừng chỉ nông cạn nhìn bề ngoài.”
Tuyên Chỉ tiếp tục khóc.
“Coi như nông cạn nhìn dung mạo, Lạc Yến, Kỳ Hạc, Tinh Hồn, Bạch Thuật những người đó có người nào không đẹp mắt sao?”
Tuyên Chỉ nức nở: “Thế nhưng ta chỉ thích hắn, tại sao ngươi không thích cục trưởng, tính tình của hắn xấu như vậy, tại sao ngươi không nhường hắn cho ta?”
“… Ta thích hắn xù lông a.” Minh Thù lẩm bẩm một tiếng.
Minh Thù hít sâu, mỉm cười: “Chúng ta không thể tích cực hơn, có lý tưởng hùng vĩ hơn sao? Tỉ như cứu vớt thế giới này đi? Đây cũng là oanh oanh liệt liệt chết không phải sao?”
“Chính ta đều không cứu vớt được, còn cứu vớt thế giới…” Tuyên Chỉ khóc thút thít hai lần, tiểu cô nương đột nhiên trừng Minh Thù: “Người này làm sao lại hư hỏng như vậy, rủa ta chết!”
Minh Thù: “…”
Có sao?
Oanh oanh liệt liệt chết không phải chính ngươi nói sao?