Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1286: Thiên khải chi đạo (9)

Minh Thù không nghĩ tới nữ nhân kia sẽ đến tìm mình, còn cố ý chọn thời điểm Kỳ Ngự không có ở đây.

Nữ nhân dò xét cô từ trên xuống dưới: “Ngươi… Là hồn thể?”

Minh Thù vẫn bảo trì nụ cười: “Có chuyện gì?”

Nữ nhân này tên là Tuyên Chỉ, đến từ một vi diện tu chân, bản sự cao minh, dáng dấp mềm mại đáng yêu nên được xem là bảo bối bên trong căn cứ.

Cô ta vẫn luôn thích Kỳ Ngự, thế nhưng Kỳ Ngự rất ít khi đến căn cứ, có đôi khi nửa năm mới xuất hiện một lần.

Quan trọng chính là cô ta nghe nói bên cạnh Kỳ Ngự chưa từng có nữ nhân nào.

Song lần này Kỳ Ngự trở về lại mang theo một nữ hài tử bên người… Lại là một nữ hài tử cực kỳ xinh đẹp.

“Ngươi cùng Cửu Thiếu có quan hệ gì?” Tuyên Chỉ cau mày, ánh mắt nhìn cô có chút đề phòng, ủy khuất… Rất là phức tạp.

“Quan hệ trên giường.” Cô ta ủy khuất cái quỷ gì!! Trẫm lại không có khi dễ cô ta!

Tuyên Chỉ hơi trợn mắt, mặt đỏ bừng: “Ngươi…”

Không biết xấu hổ!

“Ngươi căn bản không hiểu rõ Cửu Thiếu.” Tuyên Chỉ cắn môi, mềm nhũn lên án: “Mà ngươi lại là hồn thể, ngươi căn bản không thể cùng với Cửu Thiếu.”

Minh Thù đột nhiên đưa tay về phía cô ta.

Tuyên Chỉ theo bản năng lui về phía sau, sau đó chợt nhớ ra cô là hồn thể, lại dừng lại.

Cảm giác lạnh buốt chạm vào mu bàn tay.

Tuyên Chỉ chấn kinh nhìn cô.

Thiếu nữ cười cười: “Ta muốn cùng hắn làm cái gì đều có thể.”

Tuyên Chỉ không ngừng đỏ mặt, tại sao cô ấy có thể.. Tại sao có thể nói những lời này!

Không đúng!

Cô ấy lại đυ.ng được mình? Cô ấy không phải hồn thể sao?

Trước kia cô đã nghe trưởng lão trong môn phái nói qua, hồn thể cũng có thể tu luyện, mà đến cuối cùng còn có thể tu luyện thành thực thể…

Cô ta bỗng nhiên rút tay mình về, ưỡn ngực ngẩng đầu, cố gắng nâng cao giọng nói của mình: “Ta muốn cùng ngươi cạnh tranh công bằng.”

Mặc kệ cô là cái gì, Tuyên Chỉ cũng sẽ không quên mục đích hôm nay tới đây của mình.

Minh Thù buồn cười: “Rất rõ ràng, hắn cũng không thích ngươi, cho nên cái này vừa mới bắt đầu vốn không công bằng.”

Tuyên Chỉ thoáng nhìn, hai mắt đẫm lệ mông lung, ủy khuất đến không được: “Thế nhưng ta rất thích hắn, ngươi nhường hắn cho ta có được hay không?”

Minh Thù nói khẽ: “Nếu như người hắn thích chính là ngươi, ta muốn ngươi nhường hắn cho ta, ngươi nguyện ý không?”

Tuyên Chỉ: “…”

Cô không nguyện ý.

Tuyên Chỉ lau lau nước mắt: “Ta mặc kệ, ta muốn cùng ngươi cạnh tranh công bằng!! Hiện tại ta hạ chiến thư cho ngươi, nếu ngươi không nhận, ngươi chính là… Chính là… Chính là đồ ngốc!”

Tuyên Chỉ hét xong liền chạy.

Minh đồ đần Thù: “…”

Tình địch có chút đáng yêu thì làm sao bây giờ?

Minh Thù về sau cùng Bạch Thuật nghe ngóng, xác định Tuyên Chỉ tiểu cô nương này kỳ thật rất đơn thuần, nghe nói trước kia ở trong môn phái được các sư huynh sư tỷ bảo vệ rất tốt.

Đi vào thế giới này liền lập tức gặp gỡ bọn họ, cũng không gặp qua ngăn trở nguy hiểm gì.

Cô ta còn cố gắng dạy bọn họ tu luyện, mặc dù… Hiệu quả xấp xỉ bằng 0, nhưng tiểu cô nương vẫn kiên nhẫn.

Mọi người bên trong căn cứ đều rất thích Tuyên Chỉ.

Buổi chiều Minh Thù nhìn thấy Tuyên Chỉ cùng mấy người tại sân huấn luyện ngồi thuyền, bốn phía tất cả đều là vật khoa huyễn, kết quả mấy người ở nơi đó ngồi thuyền cùng cảnh vật xung quanh thật quỷ dị.

Hiển nhiên mấy người kia chỉ là phối hợp với Tuyên Chỉ, có thể là muốn dỗ cô ấy.

Minh Thù thở dài, lắc lư trở về phòng.

Kỳ Ngự dường như đang bận bịu việc nghĩ cách cứu viện Kỳ Hạc, Minh Thù lười đi tìm hắn liền về phòng đợi, hiện tại cô muốn tiết kiệm thể lực một chút.



Đến căn cứ ngày thứ sáu, Minh Thù nhàm chán xem Tuyên Chỉ dạy người ta tu luyện.

Nhàm chán đến nhìn lén tình địch… Đại khái cũng chỉ có cô.

Đùng!

Tiếng vang từ phía trên truyền đến.

Tất cả mọi người bên dưới ngẩng đầu nhìn lên, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Dì Mai lại tìm Cửu Thiếu gây phiền phức…”

“Cục trưởng hiện tại cũng không có tin tức, dì Mai tìm Cửu Thiếu gây phiền phức rất bình thường…”

“Mau đi xem một chút.”

Mấy người từ bên cạnh Minh Thù chạy tới, Tuyên Chỉ có lẽ là nhận được tin tức cũng từ bên trong chạy đến, vừa vặn cùng đυ.ng phải Minh Thù.

Tuyên Chỉ hơi trừng mắt, cái mũi nhỏ co lại, hừ một tiếng chạy ngang qua người cô.

Minh Thù: “…”

Tình địch không thích trẫm.

Thú nhỏ trong đầu cô hừ hừ —— con sen, có phải ngươi đói đến ngu rồi không, cô ta thích mới có quỷ được không?

Minh Thù ngẫm lại cũng phải: “Bất quá ngươi không cảm thấy phản ứng của cô ta rất đáng yêu sao?”

Trêu chọc một chút, nói không chừng sẽ xù lông.

Đáng yêu hơn người thú hai chân không có lông xấu xí kia sao?

“Cái kia ngược lại không có.” Khẳng định không so được với tiểu yêu tinh nhà cô.

Thú nhỏ lẩm bẩm —— ta có đáng yêu không?

Minh Thù khen nó: “Ngươi đáng yêu nhất.”

Thú nhỏ rất hài lòng.

Nó biết con sen vẫn thích nhất nó, cái thứ thú hai chân không có lông kia thật xấu xí! –



Phía trên tụ tập một đoàn, bởi vì nhiều ngày như vậy đều không có tin tức của Kỳ Hạc, cộng thêm trước đó bọn họ xuống tới toàn bộ cục quản lý đã bị phá hủy, cho nên hai ngày này đã có người cảm thấy Kỳ Hạc sợ là đã chết rồi.

Dì Mai nghe xong vẫn còn ngồi chỗ đó, khóc lóc om sòm pha trò trước mặt Kỳ Ngự.

Dì Mai bình thường vẫn rất chú ý hình tượng.

Bất quá dính đến con trai bảo bối nhà mình, dì Mai thất thố cũng bình thường.

Minh Thù đi lên bậc thang bỗng dưng nghe thấy tiếng chửi rủa sắc bén của dì Mai: “Cậu chính là tai tinh, khắc chết mẹ cậu…”

Kỳ Ngự thần sắc không tốt lắm, đáy mắt ngưng tụ sự u ám.

“Cậu trừng tôi làm gì? Tôi nói sai sao, chính cậu đã hại chết mẹ cậu, cậu là tai tinh, ai bên cạnh cậu cũng đều xui xẻo. Nếu không thì Tiểu Hạc hiện tại làm sao tung tích không rõ… A…”

Tiếng kêu thảm thiết của dì Mai phá vỡ huyên náo, cục diện đột nhiên an tĩnh lại.

Dì Mai đυ.ng vào đồ vật bên cạnh, đập đầu rách da chảy máu.

Minh Thù thu chân, trong ánh mắt kinh hãi của Tuyên Chỉ liền đi đến bên cạnh Kỳ Ngự: “Thật xin lỗi, chân bị chuột rúc.”

Dì Mai ôm đầu hôn mê mấy giây, quay đầu nhìn về phía hung thủ, tròng mắt tựa như muốn rớt ra ngoài: “Cô là tiện nhân từ đâu tới, cô lại dám đánh tôi?”

“Cũng không phải lần đầu tiên, kích động cái gì.” Minh Thù mỉm cười: “Lần trước tôi còn đánh bà đấy.”

Dì Mai: “…”

Đám người: “…”

Minh Thù nhìn dì Mai, ngữ khí vẫn nhu hòa: “Lần trước nói vẫn không hiểu sao? Tiểu Hạc nhà bà là tự mình nhảy xuống phi thuyền, không liên quan gì đến chúng tôi, hắn được chọn con đường sống hay chết, đó là vận mệnh của hắn. Mấy ngay nay căn cứ vẫn luôn nghĩ biện pháp tìm hắn, bà có tư cách gì đến nơi đây quậy? Chỉ bằng bà là mẹ của hắn? Khi dễ hắn không ai bảo vệ?”

Câu cuối cùng hiển nhiên là nói với Kỳ Ngự.

Minh Thù đi về phía dì Mai, Kỳ Ngự không có cản lại, dì Mai chẳng biết tại sao lại cảm thấy sợ hãi, nhịn không được lui về sau.

Nhưng mà phía sau đã không còn đường lui.

Minh Thù đứng cách bà ta hai bước, khóe miệng khẽ nhếch: “Bà mới vừa nói hắn là cái gì? Tai tinh? Vậy làm sao vẫn chưa khắc chết bà?”

Câu nói sau cùng kia có thể nói là vô cùng ác độc.

Phối hợp với khuôn mặt mỉm cười của cô làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo từng trận, cả người đều nổi da gà.

Hô hấp dì Mai cứng đờ, giọng nói run rẩy: “Cô…!”

Minh Thù nhếch môi, đưa tay đánh về phía dì Mai.

Dì Mai không kịp nói chuyện, hai mắt bị đấm một cái, mềm nhũn ngã xuống đất.

Đám người: “…” Thật đáng sợ.