Trên màn hình ngoại trừ code chậm chạp chuyển động cũng không có bất kỳ phản ứng gì khác.
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật một lúc sau mới tông cửa xông ra.
Cục trưởng tóc vàng đứng bên ngoài bộ phận kỹ thuật, bộ trưởng bộ phận kỹ thuật xém chút đυ.ng vào hắn.
“Cục… Cục trưởng.” Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật nói nhanh lắp bắp không rõ: “Tôi, tôi biết là ai làm.”
Cục trưởng tóc vàng: “Ai?”
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật nuốt một ngụm nước bọt: “Thượng cổ.”
Ánh mắt sắc bén của cục trưởng tóc vàng quét về phía hắn.
Hai chân bộ trưởng bộ phận kỹ thuật như nhũn ra, chống đỡ đồ vật bên cạnh giữ vững thân thể.
Thượng cổ là ai?
Thượng cổ không phải là người.
Nó là hệ thống đời đầu tiên của cục quản lý thời không, ai lấy cho nó cái tên này cũng không biết, hệ thống của nó đời thứ nhất ngay từ đầu khá tốt, mọi người không ngừng ưu hóa nó, muốn để nó càng tốt hơn.
Thế nhưng một ngày nào đó, có người phát hiện dường như nó có ý nghĩ của mình.
Phát hiện này rất nhanh liền đạt được xác minh.
Trí năng có thể suy nghĩ, có ý nghĩ của mình cũng không kỳ quái, nhưng bọn họ suy nghĩ vấn đề đều là có dấu vết mà lần theo.
Có thể Thượng cổ khác biệt, nó sẽ tự mình vận hành một ít code kỳ quái, sẽ sửa đổi số liệu —— mặc dù số liệu đã đổi lúc ấy dường như rất tốt.
Nhưng điều này đủ để cho người ta cảnh giác.
Thượng cổ đời thứ nhất cứ như vậy bị tiêu hủy.
Cục trưởng tóc vàng coi như tỉnh táo: “Lúc ấy không phải đã tiêu hủy rồi sao?”
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật gật đầu: “Ghi chép bên trên đúng là tiêu hủy, thế nhưng…”
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật chỉ cảm thấy tê cả da đầu: “Trước đó tôi đã nghiên cứu qua số liệu của Thượng cổ một chút, bên trong code nó biên soạn sẽ dung nhập phong cách của mình, vừa rồi… Tôi không nhìn lầm, đó chính là phong cách của Thượng cổ.”
Cục trưởng tóc vàng cau mày: “Nếu quả thật là nó, nó muốn làm cái gì?”
Bộ trưởng bộ phận kỹ thuật cứng ngắc lắc đầu.
Không có người nào biết nó muốn làm cái gì.
–
Cục trưởng tóc vàng triệu tập mọi người họp, Kỳ Ngự cũng nhận được tin tức, Minh Thù vốn là muốn mang hắn rời khỏi nhưng đột nhiên cô có chút hứng thú nên ở lại.
Cho nên Kỳ Ngự mang theo Minh Thù đến phòng hội nghị.
Người tham gia hội nghị không nhiều, các bộ trưởng bộ môn, còn có mấy thành viên tương đối quan trọng.
Tỉ như Lạc Yến.
Lạc Yến chân gác lên bàn, tư thế ngồi vô cùng phóng đãng, triển trai toàn bộ bệnh của tiểu yêu tinh.
Vị trí bên cạnh hắn đều trống không, hiển nhiên không có ai quá nguyện ý ngồi cùng hắn.
Kỳ Ngự tiến vào, đám người này càng lộ ra sự khẩn trương, dồn dập chuyển về hướng bên cạnh.
Minh Thù theo Kỳ Ngự vào, hoàn cảnh phi thường khoa huyễn đột nhiên xuất hiện một tiểu cô nương ăn mặc cổ trang, cảm giác quỷ dị không hài hòa ùa tới.
Mọi người cảm thấy oán trời oán đất, Cửu Thiếu một lời không hợp liền xù lông hắc hóa lúc này lại thân thiết kéo cái ghế, hầu hạ tiểu cô nương kia ngồi xuống.
Con ngươi Lạc Yến có chút nheo lại: “Cậu thật đúng là mang cô ta về.”
Cô ấy hiện tại…
Là linh hồn thể sao?
Kỳ Ngự quét về phía Lạc Yến, hắn giật giật khóe miệng, trở về còn chưa kịp tìm hắn tính sổ.
Lạc Yến ngay lập tức nhảy dựng lên, tiếp theo chính là cái bàn của Kỳ Ngự đạp tới làm ghế của hắn vỡ tan tành.
“Cửu Thiếu lại cùng Lạc Yến đánh nhau?” Nam sinh tướng mạo đáng yêu thăm dò bên ngoài phòng họp: “Gặp mặt liền đánh, thù lớn nha.”
“Bạch Thuật, đứng trước cửa làm gì?”
Bạch Thuật quay đầu, nụ cười đáng yêu: “Tinh Hồn a, Cửu Thiếu lại cùng Lạc Yến đánh nhau.”
Nam tử đằng sau không cảm thấy kinh ngạc đi vào trong, ngữ khí ôn nhuận: “Cũng không phải lần đầu tiên, có gì đáng xem.”
Tinh Hồn cũng là mỹ nam, có loại cảm giác thế gia công tử ôn nhuận như ngọc.
Hắn mặc một bộ đồ thể thao, cắm tay đi tới chiến trường, giơ chân đạp cái bàn chắn trước mặt sau đó ngồi xuống.
Từ đầu đến cuối đều không biểu hiện ra cái gì bất mãn cùng tò mò.
Bạch Thuật từ cửa chạy vào, thời điểm đi ngang qua Minh Thù, hắn hiếu kì dò xét: “A, chưa thấy qua cô nha, người mới sao?”
Ầm!
Cái ghế đập về phía Bạch Thuật, Bạch Thuật giật mình, bỗng nhiên ngồi xổm trên mặt đất.
Cái ghế nện vào bàn bên cạnh Bạch Thuật, thùng thùng lăn xuống mặt đất.
Bạch Thuật vỗ ngực: “Hù chết bản bảo bảo.”
Minh Thù trừng mắt, Bạch Thuật đối đầu với ánh mắt của Minh Thù liền lập tức giơ lên một nụ cười đáng yêu: “Cửu Thiếu có phải là rất đáng sợ không, cô cách xa hắn một chút nha.”
Minh Thù như có điều suy nghĩ gật đầu: “Thật có chút đáng sợ.”
“Đúng không đúng không.” Bạch Thuật giống như là tìm được tri âm: “Mỗi lần họp đều giống như đại hội võ lâm.”
Kỳ Ngự cùng Lạc Yến lần nữa trở lại bàn hội nghị bên cạnh đánh nhau, thế gia công tử Tinh Hồn đột nhiên xuất thủ, cái bàn chuyển động bắn về phía hai người.
Kỳ Ngự cùng Lạc Yến đồng thời chống đỡ cái bàn.
Tinh Hồn vô cùng lễ phép nói: “Hai vị, loại thời điểm này còn đánh nhau?”
Cùng lúc đó, cục trưởng tóc vàng mang theo bộ trưởng bộ phận kỹ thuật tiến vào, đối mặt với cả phòng bừa bộn, cục trưởng vẫn vô cùng trấn định vượt qua chướng ngại vật.
Kỳ Ngự rút về tay, quay người muốn đi về phía Minh Thù, Lạc Yến cũng thu tay theo, tầm mắt hắn liếc qua Kỳ Ngự, thấy hắn rời đi cũng đi về phía bên cạnh.
Nhưng mà trong nháy mắt Lạc Yến cảm giác được nguy hiểm đánh tới.
Đáng tiếc đã tránh không kịp, cả người Lạc Yến ngã trên mặt đất.
Mà hung thủ trấn định thu hồi chân, hừ lạnh một tiếng đi về phía Minh Thù.
Đám người: “…”
Lạc Yến lần này đến cùng làm sao đắc tội Cửu Thiếu rồi?
Lạc Yến nắm tay nện trên đất, Kỳ Ngự! Tôi sẽ không để yên cho cậu!
Bạch Thuật thấy Kỳ Ngự tới lập tức lẻn đến bên cạnh, ngồi vào bên cạnh Tinh Hồn, trên khuôn mặt đáng yêu tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Náo nhiệt kết thúc, cục trưởng tóc vàng lên tiếng: “Họp!”
Người xung quanh lập tức bắt đầu phục hồi phòng họp như cũ, phòng họp mới vừa rồi còn làm ầm ĩ đột nhiên nghiêm túc hơn hẳn.
Bất quá có không ít ánh mắt rơi trên người Minh Thù.
Cô ấy là ai?
Cô ấy cùng Cửu Thiếu có quan hệ thế nào?
Cô ấy vì sao lại ở đây?
Nhưng mà cũng không có người nào giải đáp nghi ngờ của bọn họ, cục trưởng tóc vàng và Kỳ Ngự đều không có ý muốn giới thiệu Minh Thù.
Cục trưởng tóc vàng cũng không có đuổi cô đi, ngầm thừa nhận cô ở đây.
Bạch Thuật giật giật tay áo Tinh Hồn: “Cô bé kia là ai vậy?”
“Không biết.”
“Thật xinh đẹp a.” Bạch Thuật nhỏ giọng thầm thì.
Tầm mắt Tinh Hồn quét về phía người bên cạnh: “Cậu thích dạng này?”
Bạch Thuật đáng yêu gật đầu: “Đúng thế, cậu không cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp sao?”
Tinh Hồn ngữ khí vẫn ôn hòa: “Cô ấy hẳn là người do Cửu Thiếu mang đến, cậu không muốn đứng trên họng súng, không muốn trải qua kết quả của Lạc Yến một lần chứ?”
Thái độ của Kỳ Ngự đã nói rõ hết thảy, coi như không biết cô, cũng biết cô cùng Kỳ Ngự có quan hệ không ít.
Bạch Thuật: “…”
Bạch Thuật nhìn về nơi xa một chút, nghiêng người tựa vào ghế, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Lạc Yến đối diện.
Đáng sợ.
Thật là đáng sợ.
Cục trưởng tóc vàng đem sự việc của thượng cổ nói một lần, hệ thống đời thứ nhất có vài người biết, có vài người không biết.
Tiếng thảo luận dần dần vang lên, ngay cả Bạch Thuật cũng nghiêm túc không ít.
“Mọi người có ý nghĩ gì?” Cục trưởng tóc vàng chờ trong chốc lát mới lên tiếng hỏi thăm.
“Hệ thống đời thứ nhất tại sao muốn xâm nhập chúng ta?”
“Lúc trước đào thải nó là bởi vì nó đã vượt qua khống chế của nhân loại…”
“Cục trưởng, nếu quả thật là thượng cổ, có phải nó muốn báo thù lúc trước chúng ta tiêu hủy nó hay không?”