“Tiểu thư, lão tiên sinh mời ngài qua.” Thím Chu đứng tại cửa ra vào cẩn thận kêu một tiếng.
“Ồ, được.”
Minh Thù đáp một tiếng, lại nhìn về phía Trang Mông Mông: “Cô nghỉ ngơi cho thật tốt, khỏe rồi thì làm đồ ăn ngon cho tôi”
Trang Mông Mông: “???”
Minh Thù rời phòng, cửa phòng cũng không đóng, Trang Mông Mông có thể nhìn thấy bên ngoài hành lang.
Xem ra mình thật sự được cứu.
Trang Mông Mông cũng không biết có nên thở phào hay không.
Văn lão gia tử đang ngồi một mình tại thư phòng, vừa rồi những người ở phòng thuốc kia cũng không biết đi đâu rồi.
“Âm Âm, ngồi đi.”
Minh Thù ngồi đối diện với Văn lão gia tử.
“Âm Âm, ông ngoại có chuyện muốn nói với con…”
Minh Thù hai tay làm dấu X: “Ông muốn nói với con cái gì thông gia từ bé, con cự tuyệt!”
“A?” Văn lão gia tử sửng sốt một chút, sau đó cười ha hả: “Không phải chuyện này.”
“???” Không phải chuyện này? Chẳng lẽ còn thật có chuyện này?!
Văn lão gia tử sắc mặt có chút nghiêm túc: “Từ hôm nay trở đi Dư Thâm ca ca của con sẽ ở tại nhà của chúng ta, thời điểm con ra vào có thể sẽ có chút bất tiện, ông ngoại cho người ở tầng 3 sẽ không ảnh hưởng đến con.”
“Mặt khác, về sau con ở bên ngoài phải cẩn thận một chút, ông ngoại sẽ cho thuê vệ sĩ cho con.”
“Các con là bạn cùng lứa tuổi, lại là thanh mai trúc mã, nếu như có thể hãy cùng Dư Thâm ca ca trò chuyện nhiều, nó… Thật đáng thương.”
Minh Thù phản bác: “Ông ngoại, con nhớ không lầm chính là có một đoạn thời gian làm hàng xóm mà thôi, thanh mai trúc mã tính là gì?”
Văn lão gia tử: “Đó cũng là thanh mai trúc mã.”
“Ngài là Lão gia tử, ngài quyết định, không có việc gì con đi ăn cơm.”
“Ài.” Văn lão gia tử gọi cô lại, ánh mắt hơi có chút nghiêm túc: “Gần đây tại sao lại ăn nhiều như vậy, nếu có chỗ nào không tốt nhất định phải nói với ông ngoại.”
Minh Thù bịa một câu: “Đại khái là cơ thể phát triển.”
Minh Thù rời khỏi thư phòng, đi xuống phòng ăn ăn cái gì đó.
Thím Chu còn chưa làm xong, Minh Thù đã đến phòng bếp.
“Tiểu thư, đây là của Dư thiếu gia.”
Thím Chu lanh tay lẹ mắt ngăn trở móng vuốt tà ác của Minh Thù.
Minh Thù: “…”
Minh Thù chuyển sang canh ở một bên khác.
“Tiểu thư, đây cũng là của Dư thiếu gia.”
Minh Thù phồng miệng: “Thím Chu, thím nói xem có cái gì là của tôi?”
Cướp nhà còn cướp luôn đồ.
Đừng để trẫm trông thấy tên kia thanh mai trúc mã kia!
Thím Chu một mặt thật có lỗi: “Của ngài còn đang làm, ngài chờ một chút, nơi này có chút điểm tâm ngài ăn lót dạ trước một chút?”
Minh Thù ôm điểm tâm lên lầu, đi vào phòng của Trang Mông Mông.
” Bạn học Trang Mông Mông, hiện tại tổ chức có một việc rất nghiêm túc, cần cô!”
“Tổ… Tổ chức?” Trang Mông Mông đột nhiên cà lăm: “Cái gì… Chuyện gì a?”
–
Trang Mông Mông mặc tạp dề nấu cơm, một hồi lâu vẫn chưa có lấy lại tinh thần, đây chính là cái gọi là tổ chức cần cô?
Có tổ chức nào có yêu cầu như vậy sao!!
“Mông Mông tiểu thư, đây là nguyên liệu ngài cần.”
“Ồ, cảm ơn cảm ơn.”
Thím Chu vội vàng khoát tay: “Tôi mới là cám ơn cô, ngày hôm nay thật sự bận quá, tôi còn sợ tiểu thư tức giận đây.”
Trước kia chỉ có tiểu thư cùng Lão gia tử, hai người đều không kén ăn, một mình bà làm là đủ rồi.
Ngày hôm nay đột nhiên thêm một vị đến, khẩu vị không giống bọn họ, thím Chu cũng rất mệt mỏi.
Bất quá Lão gia tử đã để bà làm hôm nay, ngày mai sẽ sẽ có người hầu mới tới.
“Ách… tính tình của cô ấy không tốt sao?” Cô thấy người kia ở chung rất tốt a, mặc dù đôi khi dùng từ ngữ khá là quái dị.
“Tính tiểu thư rất tốt.” Thím Chu cười cười: “Chỉ là mấy ngày gần đây nhất giống như đối với đồ ăn đặc biệt cố chấp, có thể là tiểu phát triển, không chịu đói được.”
“Như vậy a…”
“Đúng vậy, tiểu thư chưa từng mang bạn bè về nhà đâu.” Thím Chu cười ha hả nói: “Gần đây tiểu thư sáng sủa không ít, hẳn là có bạn bạn bè tốt đi, rất tốt, rất tốt…”
Trang Mông Mông: “…”
Trang Mông Mông bị nhắt về không dám lên tiếng nữa.
Dù sao cùng người kia cũng không phải bạn bè.
Trang Mông Mông làm đồ ăn rất nhanh, vẻ ngoài cùng mùi vị rất tốt,Minh Thù mặt mày hớn hở ăn thêm một chén nữa.
“Có hứng thú làm đầu bếp không?”
Trang Mông Mông cự tuyệt: “Ước mơ của tôi là làm lão sư.”
“Lão sư có gì tốt, người sống không phải là vì ăn sao?”
“Người sống có thể làm rất nhiều chuyện có ý nghĩa.”
“Thế nhưng không ăn cô sẽ chết đó a.”
“…” Đột nhiên không có cách nào phản bác được.
Thím Chu mặt mày ủ dột bưng đồ ăn xuống, Minh Thù nhìn chằm chằm một chút cũng không động đậy.
Sau đó Minh Thù thấy thím Chu tiếp tục bận rộn tại phòng bếp làm lại một lần nữa.
“Nhà các người…” Trang Mông Mông nhìn vệ sĩ đang đứng ở phòng khách: “Vẫn luôn như vậy sao?”
Nói ra có thể cô không tin, thời điểm buổi sáng hôm nay tôi đi thì không phải như vậy sao. Ban đêm trở về tôi mới thấy có người sống nhờ ở nhà, cô thấy thím Chu cũng không nấu cơm cho tôi.”
Trang Mông Mông cùng Minh Thù mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Trang Mông Mông hỏi vấn đề trước đó bản thân đã muốn hỏi: Làm sao cô cứu tôi ra được?”
Minh Thù nói bừa về hiện trường, nói đến kinh thiên địa động quỷ thần, quả thực có thể lên trời đây, không gì là không thể.
Trải qua trăm ngàn cay đắng, cuối cùng cứu được cô.
Trang Mông Mông: “…”
Hoàn toàn không tin.
Bởi vì không có chứng cứ nào có thể tin tưởng.
Minh Thù hiếu kì: “Cô nói cho tôi biết một chút, người kia bắt cô làm gì?”
“Ách…”
Vừa rồi Minh Thù nói bừa đến kịch liệt, không nói chuyện dị năng cho nên Trang Mông Mông lúc này cũng rất khó xử.
“Yên tâm, tôi biết chuyện dị năng.”
Trang Mông Mông hạ mắt: “Vậy cô cũng là dị năng giả?”
Nếu như là dị năng giả, cứu được cô cũng không khó.
“Không phải.” Minh Thù cười: “Tôi chính là một người bình thường nha.”
Trang Mông Mông kinh ngạc, không phải nói người bình thường đều sẽ bị xóa ký ức sao?
Mấu chốt là…
Người bình thường làm sao cứu được cô?
Có thể là cùng một ăn một bữa cơm nên Trang Mông Mông cũng ít phòng bị.
“Kỳ thật tôi cũng không rõ, bọn họ nói cái gì… Hấp thu dị năng, còn nói tôi rất đặc biệt. Đây là lần thứ ba của tháng này tôi bị bắt được, hai lần trước được cái gì cục quản lý dị năng cứu được.
Trang Mông Mông vẻ mặt đau khổ: “Cuộc sống của tôi bị quậy đến rối loạn, tôi không biết tại sao mình lại gặp phải chuyện này.”
Minh Thù chụp bả vai cô: “Trên trời rơi xuống nhiệm vụ lớn như vậy, trước hết phải luyện kỹ thuật nấu ăn”
“A?” Cô học chính là giả thể văn ngôn sao?
“Ăn no mới có sức lực giãy dụa a.” Minh Thù cười híp mắt nói.
Trang Mông Mông: “…” Dĩ nhiên cảm thấy không có gì xấu.
“Tôi… Ở đây, sẽ gây thêm phiền phức cho các người.” Trang Mông Mông đột nhiên nghĩ đến vận mệnh luôn bị bắt của mình: “Nếu không tôi rời đi trước, ân cứu mạng của cô tôi sẽ không quên.”
“Đừng sợ, ở đây không phải còn có một đám vệ sĩ sao? Xảy ra chuyện chúng ta có thể chạy trước, để bọn hắn đỡ lấy.”
Trước… Chạy?
Còn có thể như vậy sao?
Thế nhưng…
Kia không phải là vệ sĩ của người khác sao?
Trang Mông Mông nắm chặt hai tay: “Kia là dị năng giả, nếu cô gặp qua người có năng lực cô sẽ biết bọn họ căn bản không phải người bình thường có thể đối phó.”