Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1211: Dư âm còn văng vẳng (8)

“Các ngươi nghịch ngợm cũng có giới hạn, dựa theo các ngươi nói, bạn học Dịch Giảo Giảo đi ở phía trước, sao có thể đâm kim lên mắt cá chân của bạn học đi phía sau được?”

Tương Nhạc: “…”

Hắn cũng rất hoài nghi đó.

Thế nhưng Chiến ca nói có thể a!

Bọn hắn có thể có biện pháp gì!

“Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi còn quấy rối, ta sẽ mời phụ huynh các ngươi…”

Lục Chiến đi đến trước bàn làm việc của lão Vương,hắn cầm một chậu cây tiên nhân cầu.

“Ngươi buông xuống, buông xuống…” Lão Vương cơ hồ là dùng cả sinh mệnh gầm thét.

Lục Chiến cực kì bình tĩnh: “Tôi biểu diễn cho Vương chủ nhiệm xem một lượt, có thể làm được như thế nào.”

Lão Vương nhìn qua một bên khác mộng bức bốn cái.

Lại quay đầu nhìn không ra cảm xúc của Dịch Giảo Giảo cùng biểu hiện phức tạp của nữ sinh.

Cuối cùng nhìn về phía Minh Thù, Minh Thù đem đồ ăn vặt giấu phía sau, có chút phồng má, vô tội nhìn lão Vương.

“Giấu cái gì mà giấu! Ta đều thấy được, ai cho phép ngươi ăn tại phòng làm việc của ta, giao lên!”

Minh Thù: “…”

Minh Thù cấp tốc đem hai miếng cuối cùng ăn hết, quai hàm phình lên đem cái túi giao cho lão Vương.

Lão Vương cầm cái túi không: “….”

Tức chết ta rồi!

Tức chết ta rồi!!

Lão Vương đem túi đồ ăn vặt ném xuống đất: “Ngày hôm nay nếu các ngươi dám đùa giỡn ta, ta ta sẽ cho các người biết thế nào là giáo huấn.”

Minh Thù lập tức nói: “Chiến ca, cậu bắt đầu biểu diễn đi.” Xem xét khí tức của vị này chính là người làm đại sự.

Lục Chiến: “…”

Hắn lui ra phía sau hai mét, đứng im bất động.

Trong văn phòng bầu không khí hết sức nghiêm túc.

Lão Vương chờ nửa ngày thấy không có phản ứng, thúc giục nói: “Bắt đầu sao? Để ta xem các ngươi có cái gì kỹ thuật? Chơi game sẽ có kỹ năng, liền cảm thấy mình hiện thực cũng sẽ có kỹ năng?”

Lục Chiến: “Vương chủ nhiệm đi xem cây tiên nhân cầu một chút.”

Lão Vương: “??”

Lão Vương đi về phía cây tiên nhân cầu, cây tiên nhân cầu không phải là tiên nhân…

Bên trên cây tiên nhân cầu lúc này đang ghim một cây ngân châm.

Thế nhưng vừa rồi…

Hắn không thấy Lục Chiến động a!

Hắn nhất định là tại thời điểm vừa rồi cầm cây tiên nhân cầu đâm.

Lão Vương cự tuyệt tin tưởng, cũng tự mình đem ngân châm lấy xuống: “Ngươi làm lại.”

Một phút sau….

Lão Vương ngồi trên ghế hoài nghi nhân sinh, trên thế giới này chẳng lẽ có võ lâm đại hiệp? Nội công gì gì sao?

Trường học của bọn họ dĩ nhiên ẩn giấu đi cao thủ như vậy.

Minh Thù hứng thú nhìn Lục Chiến, vừa rồi một cổ khí tức vòng quanh trên thân hắn, tựa hồ che đậy mọi người thấy hắn động thủ.

Trên thực tế, hắn chỉ là đi qua đem ngân châm ghim vào mà thôi.

Bất quá nhìn những người ở chỗ này…

Tựa hồ Dịch Giảo Giảo cũng không phát hiện.

“Nhưng là… Coi như thế, các ngươi cũng không thể xác định chính là bạn học Dịch Giảo Giảo làm a?”

Lão Vương nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình.

Dịch Giảo Giảo chính là ỷ vào điểm này nên không sợ hãi: “Các cậu không có bằng chứng liền nói là tôi, hiện tại tôi còn có thể nói là các cậu? Vừa rồi Lục Chiến biểu hiện ra mình có năng lực như vậy, tôi chỉ là một người bình thường, không có năng lực như hắn. Mà tại sao tôi lại muốn động thủ đối với bằng hữu của mình?”

Lục Chiến nhìn về phía cô ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.

Hắn đột nhiên đưa tay ném ngân châm về phía Dịch Giảo Giảo.

Ngân châm tốc độ cực nhanh, Dịch Giảo Giảo cảm giác được cổ lực lượng thời điểm cô ta sử dụng ngân châm kia.

Càng dồi dào, càng thuần túy, càng cường đại.

Lục Chiến này….

Nhất định phải vận dụng lực lượng để ngăn cản, nhưng chính mình sẽ bị bại lộ.

Thế nhưng nếu không ngăn cản…

Cứ như vậy trong nháy mắt, hàng loạt những suy nghĩ xoay chuyển trong đầu Dịch Giảo Giảo.

Thời khắc cuối cùng làm thân thể cô ta phản ứng nhanh hơn đại não, duỗi tay nắm lấy ngân châm.

Lão Vương: “…”

Ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm gì?

Bốn phía bên kia cũng không khá hơn chút nào, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng cũng cảm thấy cực kỳ khẩn trương.

Dịch Giảo Giảo sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Cậu rốt cuộc là ai?”

Lục Chiến đưa tay cắm vào trong túi: “Không phải là người thì là cái gì, chỉ là không quen nhìn thấy có người dùng dị năng hại người.”

Dị năng ——

Đám người phảng phất mở ra một cái thế giới mới.

Trong đầu Dịch Giảo Giảo trong đầu cũng ong ong vang dội.

Cô ta cho rằng trên thế giới mình là độc nhất vô nhị.

Căn bản không phải.

Nguyên lai năng lực này được gọi là dị năng?

Văn phòng lần nữa an tĩnh lại.

Không biết qua thêm vài phút đồng hồ, Lục Chiến đột nhiên nói: “Vương chủ nhiệm, sự tình đã rõ ràng, là bạn học Dịch Giảo Giảo đẩy vị bạn học này xuống dưới.”

Minh Thù cùng Dịch Giảo Giảo đồng thời nhìn về phía Lục Chiến.

Lục Chiến có chút ngoài ý muốn đối đầu với ánh mắt của Minh Thù.

Lão Vương bên kia đã thu liễm hình dạng”Ta là ai, ta ở đâu, ta đang làm cái gì”.

Một mặt nghiêm túc nói: “Ta đã biết, chuyện này nhất định xử lý nghiêm túc.”

Minh Thù: “…” Cho nên đây là mất trí nhớ tập thể rồi?

Bốn phía bên kia một mặt biểu lộ chính là như vậy, bọn hắn không chỉ là mất trí nhớ, dường như cả sự kiện đều xuất hiện sai lệch.

Dịch Giảo Giảo: “…”

“Những người khác về trước đi, bạn học Dịch Giảo Giảo ở lại, vị bạn học kia trước tiên đưa đến phòng y tế đi.” Lão Vương lại tiếp tục chỉ huy: “Mấy người các ngươi, đều an phận một chút cho ta, lại để cho ta bắt được thì không có quả ngon để ăn đâu.”

“Trái cây hư ăn cũng không tốt a.” Minh Thù tiện tiếp lời.

“Tang Âm, vừa rồi ngươi đọc kiểm điểm…”

Minh Thù cười lui ra ngoài: “Vương chủ nhiệm, tôi đi trước… bài tập còn chưa làm xong.”

Minh Thù đi qua bên cạnh Dịch Giảo Giảo.

“Cố lên, tôi coi trọng cô nha.” Minh Thù cười tủm tỉm cổ vũ Dịch Giảo Giảo.

“Cô…”

“Thời điểm cô tức giận là đáng yêu nhất, cứ giữ nguyên như vậy a, tức giận khiến cô xinh đẹp!”

Minh Thù tâm tình vui vẻ rời khỏi phòng làm việc.

Trở về thêm đồ ăn!

Không có ai ban thưởng, mình liền muốn tự ban thưởng cho chính mình.



Bốn con hàng kia còn có chút mộng bức, Lục Chiến đuổi bọn hắn đi trước, bọn hắn dĩ nhiên cũng không cảm thấy kỳ quái.

Ánh mắt Lục Chiến có chút cổ quái dò xét cô: “Cô dĩ nhiên không bị ảnh hưởng, cô cũng là dị năng giả?”

Chỉ có dị năng giả mới có thể chống cự.

“Không phải a.” Minh Thù nhún vai: “Tôi chính là một người bình thường, người bình thường trên cả bình thường.”

“Vậy tại sao cô không bị ảnh hưởng?”

“Có thể bởi vì tôi tương đối đặc biệt?” Minh Thù suy đoán: “Cậu nhìn trong TV, không phải người bình thường đều là nhân vật chính sao? Có lẽ tôi chính là người được tuyển chọn để cứu vớt thế giới. Cái gì đặc thù huyết mạch cũng không nhất định a, một chút ánh nắng nha, nói không chừng đĩa bánh lớn liền đập trúng mình rồi.”

Không muốn làm nhân vật chính phải chỉ trích tốt nhân vật phản diện!

Lục Chiến: “…” Xem TV nhiều à?”

“Làm sao cô biết vật kia là của Dịch Giảo Giảo?” Thời điểm dị năng giả vận dụng dị năng, đồng loại đều có thể cảm ứng được, cô không có dị năng, vậy cô làm sao mà biết được.

Minh Thù tiếp tục nói mò: “Nhân vật chính chính là thần cơ diệu toán như thế, có vấn đề gì không?”

Lục Chiến: “…”

Lục Chiến trầm mặc vài giây, hắn hah giọng nói: “Chuyện dị năng giả cô cần giữ bí mật, nếu như truyền đi, lần sau người tới khả năng không phải tôi.”

“Ha, tôi không có dự định truyền tin ra.”

Lục Chiến nghe qua hai lần câu này mới hiểu được ý của cô nói.

Trước đó tại cổng trường cũng nói chuyện tương tự.

“Cô không hiếu kỳ dị năng?”

“Không hiếu kỳ, tôi cũng đã gặp qua thần tiên.” Minh Thù nói bậy một câu.

“…”

Lục Chiến nhìn Minh Thù biến mất ở khúc ngoặt, ánh mắt dần dần trầm xuống.