Bên ngoài tổng bộ Ma giáo.
Giang hồ hào kiệt khắp nơi đều tụ tập ở chỗ này.
Ma giáo dễ thủ khó công, người ra mặt không nhiều lắm, bọn họ cũng không dám tùy tiện tấn công.
Nhưng dùng nước bọt chiến đấu thì không ít.
Ma giáo kiên trì chuyện này không liên quan đến bọn họ, bọn họ không mượn đề tài để nói chuyện của mình.
Giang hồ hào kiệt đương nhiên không nghe theo, la hét rằng người bị hại đều là chết do chiêu của Ma giáo, không phải là bọn hắn làm thì có thể là ai.
Minh Thù không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, nàng đã đến địa bàn Ma giáo.
So với Lạc thành, giang hồ hào kiệt tới nơi này rất nhiều, đầy đầu người hơn nữa còn có rất nhiều người đang tới.
Minh Thù nằm sấp ở trên xe ngựa, nhìn Khương Linh trong đám người.
Bên cạnh Khương Linh ngoại trừ Trác công tử, còn có một người đàn ông.
Trong thời gian ngắn ngủi, Khương Linh lại tìm được một hậu cung.
Sau khi các đại môn phái tập hợp, chuyện thứ nhất chính là họp.
“Minh chủ, xin người nghị sự bên này.” Có người tới mời Minh Thù.
Minh Thù dựa vào xe ngựa: “Ta còn tưởng rằng mọi người không tính gọi ta chứ.”
Người kia xấu hổ: “Không dám, người là minh chủ, sao có thể không mời người.”
Nếu không phải lúc nãy nàng lộ một tay, ước đoán lúc này thực sự không ai đến gọi nàng.
Nắm đấm mới có thể nói đạo lý.
Lúc đến lều đã có không ít người, Khương Linh và người đàn ông xa lạ cùng với Trác công tử cũng nằm trong số đó.
“Minh chủ.”
“Minh chủ…”
“Minh chủ mời tới bên này.”
Minh Thù từ bên người Khương Linh đi qua, nàng nháy mắt về phía Khương Linh, cười vô cùng ôn hòa.
Nhìn thấy phiếu đổi đồ ăn vặt tâm tình vô cùng tốt.
Khương Linh cứng đờ.
Đợi Minh Thù đi qua, áp lực vô hình tản mất, nàng mới có thể tự do hô hấp thông thường.
Vừa rồi sao nàng ta cười với nàng? Nụ cười kia không hề có lực công kích, nhưng rơi vào người nàng, ngoài quái dị nàng chỉ cảm thấy…
Tê cả da đầu.
“Triệu bang chủ, vị này chính là…” Có người lên tiếng hỏi nam nhân bên người Khương Linh.
Người bị kêu là Triệu bang chủ giọng nói thô lỗ giới thiệu: “Vị này chính là thiếu bảo chủ của Lang Bảo, bảo chủ Lang Bảo đang bế quan cho nên phái thiếu bảo chủ qua đây.”
“Lang Bảo? Nuôi sói sao?”
Minh Thù bất thình lình nói một câu.
Lúc đầu vốn dĩ bầu không khí rất tốt, nhưng bị lời nói này của Minh Thù làm tan biết hết.
Lang Bảo với nuôi sói có quan hệ gì?
“Minh chủ nói đùa sao, Lang Bảo không phải nuôi sói, thế nhưng xung quanh Lang Bảo có không ít sói.” Thiếu bảo chủ rất lễ phép, không hề tức giận.
Khương Linh có chút cảnh giác nhìn Minh Thù, tựa như sợ nàng và thiếu bảo chủ nói nhiều.
“À.” Thực ra thịt sói cũng có thể ăn, không nuôi thật đáng tiếc.
Bầu không khí trong lều có chút ngượng ngùng.
“E hèm…” Người hỏi câu kia nhìn về phía Khương Linh, chuyển trọng tâm câu chuyện đang lúng túng: “Vị này…”
Triệu bang chủ cũng không biết Khương Linh.
Thiếu bảo chủ chủ động nói: “Là người quen của ta, mọi người không cần phải lo lắng, người một nhà.”
Bọn họ sợ có gian tế Ma giáo.
Thiếu bảo chủ nói như thế, mặc dù mọi người có chút nghi ngờ vô căn cứ nhưng vẫn giữ chút thể diện.
Hơn nữa bên cạnh Khương Linh còn có đệ nhất kiếm khách Trác công tử.
“Như vậy chúng ta hãy bắt đầu đi.”
Minh Thù làm vật biểu tượng ngồi ở phía trên ăn móng heo.
Những người này thương nghị, Minh Thù không chủ động lên tiếng, bọn họ cũng sẽ không hỏi ý kiến của nàng.
Đối với bọn hắn mà nói, tuy là võ công của Minh Thù có chút lợi hại, nhưng tuổi của nàng…
Ước đoán cũng không cho được một kiến nghị có ích.
Cho nên vật biểu tượng Minh Thù bị lỗ vì tuổi của mình.
Điểm này…
Vật biểu tượng bày tỏ nàng cũng không có biện pháp.
Tuổi còn trẻ không phải là lỗi của nàng.
“Ma giáo dễ thủ khó công, vừa rồi biện pháp Triệu bang chủ nói dù tốt, thế nhưng gϊếŧ địch một ngàn tổn hại tám trăm thuộc về hạ sách.”
Giọng nói ngây thơ của Khương Linh vang lên.
“À, Khương cô nương, ngươi có biện pháp tốt hơn sao?” Người của môn phái nào đó hạ giọng hỏi.
“Ta…” Khương Linh tựa như phản ứng kịp, tại chỗ này nhiều người lớn tuổi, khiêm tốn nói: “Lời ta nói không đúng, xin tiền bối đừng để ở trong lòng.”
“Mạnh dạn nói, hiện tại chúng ta muốn tiếp thu ý kiến quần chúng.”
“Vậy ta nói…”
Khương Linh hít thở sâu một hơi.
Phương pháp của Khương Linh là dựa vào điều kiện trên núi của Ma giáo, phóng hỏa đốt núi.
Lúc này chính là lúc Tam Phục Thiên, trên núi cháy sẽ lan sang khắp nơi.
Mọi người đều thảo luận biện pháp này một phen, đều cảm thấy có thể.
Đệ tử Ma giáo co đầu rút cổ ở trên núi, bọn họ quen thuộc địa hình, nếu như thật sự đánh lên nhất định sẽ chịu thiệt.
Khương Linh nhận được sự đồng tình, nét mặt không kiêu không vội lui về bên người thiếu bảo chủ, lại liếc mắt nhìn Minh Thù.
“Minh chủ, ngài có ý kiến gì không?”
Cuối cùng, mọi người tập trung trên người Minh Thù.
“Có.”
Nhất thời da đầu mọi người đều căng thẳng.
“Minh chủ mời nói.”
Minh Thù nhổ xương móng heo ra: “Lúc nào ăn cơm tối?”
Mọi người: “… “
Đừng cản ta, gϊếŧ chết nàng.
Lúc này còn có người nào có tâm tình ăn cơm tối chứ?
“Mọi người mặc kệ cơm sao?” Thấy vẻ mặt mọi người khó coi như ăn phải con ruồi, Minh Thù tiếp tục nói: “Sớm biết vậy ta không tới rồi.”
“Minh chủ!” Môn phái nào đó nổi giận gầm lên một tiếng: “Chúng ta bây giờ là thương nghị đại sự cho võ lâm giang hồ, mời chăm chú một chút.”
Không ít người dùng ánh mắt khiển trách nhìn nàng.
Tuổi còn nhỏ, cũng không thể không hiểu chuyện như thế.
“Ta làm sao không nghiêm túc? Mọi người mời ta tới, ta tới rồi, còn muốn như thế nào nữa?” Minh Thù nheo mắt: “Mọi người cũng không nhận thức người minh chủ này, giả mù sa mưa làm cái gì, mọi người không phiền sao, ta thì mệt lắm đó.”
Mọi người: “…”
Bánh Bao ở phía sau lấy tay che mặt.
Vươn tay dùng sức kéo Minh Thù.
Minh chủ cầu người không nên nói bậy nói bạ nữa, người muốn đắc tội hết bọn họ sao?
“Tất cả mọi người thoải mái chút, mọi người không phục thì cứ nói ra, ngược lại ta cũng không yêu mến các ngươi.”
“Minh chủ!” Nha đầu này, thực sự là tức chết người mà.
Lời như vậy có thể nói thẳng vậy sao?
“Ai.” Minh Thù cười híp mắt đáp một tiếng.
“…”
[Ký chủ cô không được quên nguyện vọng của Thanh La chứ.]
Minh Thù đứng dậy, vỗ vỗ làn váy trên xương móng heo, đi ra phía ngoài lều.
Khóe miệng thiếu nữ hơi nhếch lên.
Nguyện vọng của Thanh La là làm tốt vị trí minh chủ này, nhưng nàng không nói làm tốt minh chủ của giang hồ võ lâm, tự cho mình làm minh chủ của mình, cũng là làm tốt vị trí minh chủ rồi.
[…]
Hài Hòa Hiệu có chút ngơ ngác.
Còn có thao tác như vậy sao?
Minh chủ của một người là gì?
Một người cần minh chủ sao?
“Các ngươi tự chơi đi.” Minh Thù phất tay với bọn hắn: “Mong các ngươi may mắn.”
Mọi người: “…”
Bánh Bao muốn nói cái gì đó, thế nhưng Minh Thù đã nói đến nước này, hắn có thể nói cái gì nữa?
Chỉ có thể lén lút theo Minh Thù rời khỏi.
Xong rồi xong rồi.
Lần này thực sự xong rồi.
Chắc chắn rất nhanh minh chủ sẽ bị bọn họ bãi miễn.
“Minh chủ, tại sao người muốn làm như vậy?” Bánh bao vừa ra liền vội vàng hỏi.
“Ta vui vẻ.”
“…” Bánh bao không thở được: “Minh chủ, người biết mà, chỉ cần bọn họ đều đồng ý bãi miễn người, thì người không phải là minh chủ nữa rồi!”
“Bọn họ đánh không lại ta.” Cùng lắm thì dùng hết sức, mở cuộc tàn sát, đánh tới bọn họ khóc thì thôi.
“…”
Bánh bao nhíu mày nhìn bóng lưng Minh Thù, các hình ảnh kỳ quái đang bay loạn xạ trong đầu.