“Anh, mẹ, sau này thấy cô ta không cần để ý, cô ta không phải bạn con.”
Minh Thù trở lại một mình, lên xe liền nói với Giản Thư và bà Giản.
Giản Thư không tiếp xúc với Lê Mộng nhiều lắm, có cảm tình tốt với cô ta hoàn toàn là vì em gái nhà mình.
Cho nên bây giờ bóp chết cảm tình tốt này từ trong trứng nước, không hề có vấn đề gì.
“Nhưng để cô ta ở chỗ này không tốt lắm đâu?” Bà Giản có chút lo lắng, nơi hoang vu hẻo lánh người ta lại là một cô gái.
“Mẹ, phía trước chính là thị trấn rồi đi một đoạn nữa là đến.” Giản Thư nói.
“Ồ.”
Bà Giản không quen thuộc chỗ này, nếu con trai bảo bối đã nói vậy bà cũng không có ý kiến.
Trời đất bao la con gái lớn nhất.
Giản Thư đưa Minh Thù đi kiểm tra trước, bác sĩ nói bệnh cảm gần như đã khỏi hẳn, có điều vẫn cần nghỉ ngơi cho tốt không thể trúng gió, không thể bị lạnh nữa.
Bộ dạng này cứ như cô sẽ sinh bệnh lần nữa, sắp chết đến nơi vậy.
Chuẩn bị tốt những thứ này, Giản Thư liền dẫn Minh Thù đến chợ hoa.
Chợ hoa có nhiều loài hoa đang nở, người đến người đi.
Bà Giản mang theo kính râm thật lớn, kéo Minh Thù đến chỗ này ngắm một chút chỗ kia ngắm một tí.
Đi dạo cả ngày bà Giản đã mệt đứt hơi.
Vì trời đã muộn rồi Giản Thư cũng không có ý định trở về, tìm chỗ ở trong thị trấn.
“Bảo bối, muốn mẹ ngủ với con không?” Bà Giản gõ cửa, vẻ mặt mong đợi: “Mẹ có thể hát ru con.”
“Không muốn, mẹ ngủ ngon.”
Minh Thù nhốt bà Giản vẻ mặt mong đợi ở ngoài cửa.
Minh Thù tẩy trang một lúc, lau tóc xong, khi đi tới mép giường đột nhiên tim đau quặn một hồi, tay chân như đột nhiên mất đi sức lực cả người đều nằm bệt xuống giường.
Thuốc…
Có người gõ cửa nhưng Minh Thù đã không còn sức đi mở cửa.
“Hề Hề, anh mang cho em một ly sữa, em uống… Hề Hề!”
Đây là âm thanh cuối cùng Minh Thù nghe được.
Lúc tỉnh lại, cô đã ở bệnh viện, bà Giản giống như đứa trẻ làm việc gì sai trái đứng dựa vào vách tường, Giản Thư cúi đầu nhìn xuống đất không nhìn rõ sắc mặt.
“Anh…”
“Hề Hề.”
Giản Thư cố gắng giấu đi vẻ lo lắng trên mặt mình.
May mắn phát hiện kịp thời không xảy ra vấn đề lớn gì.
Bà Giản cũng đi qua, khóe mắt sưng đỏ.
“Đều tại anh không tốt, không nên để em ở bên ngoài lâu như vậy.” Giản Thư rất tự trách.
“Xin lỗi, mẹ cũng có lỗi.”
“Con không sao.” Hôm nay cô phát bệnh chắc là có liên quan đến việc đánh Lê Mộng trước đó.
Thân thể này…
Ốm yếu quá.
Ốm yếu theo nghĩa đen.
Minh Thù nằm viện khoảng mấy ngày, trong thời gian đó cũng vì phương tiện của bệnh viện không tốt, Giản Thư muốn đưa Minh Thù về thành phố, cuối cùng vì đường xa nên từ bỏ ý định.
“Em không sao thật mà, em có thể ăn hết mười cái đùi gà!”
Minh Thù nhìn người chăm sóc cô trong phòng bệnh không rời một tấc, có chút bất đắc dĩ.
Giản Thư liếc cô một cái: “Ăn đùi gà gì chứ, bác sĩ nói em không thể ăn những thứ đó quá nhiều.”
“Lang băm.”
Giản Thư: “…”
Bà Giản tự cảm thấy mình phạm sai lầm, không dám phân cao thấp với Giản Thư, chờ hắn ra ngoài mới mò tới bên giường Minh Thù, lặng lẽ nói: “Bảo bối, đợi lát nữa mẹ mua đồ ăn ngon cho con, chỉ không được ăn nhiều thôi, mẹ hỏi lăng băm kia rồi ăn một cái không thành vấn đề.”
Minh Thù mắt sáng long lanh.
Bà Giản chớp mắt cảm thấy mình gánh vác trách nhiệm nặng nề trên vai, lén lút rời khỏi phòng bệnh.
Bà Giản mới ra khỏi cửa, cửa phòng bệnh lại mở ra, Minh Thù tưởng là Giản Thư: “Anh…”
Một bóng dáng nhanh chóng vọt qua, đưa tay bịt miệng cô: “Không được lên tiếng.”
Minh Thù mở to đôi mắt nhìn người trước mặt.
Cũng mặc đồng phục bệnh nhân, nhìn dáng dấp cũng không lớn hơn nguyên chủ mấy, có điều bên trong đồng phục bệnh nhân của hắn là quần áo thể thao, cúc áo đồng phục bệnh nhân siêu vẹo chắc không phải là bệnh nhân của bệnh viện.
Thiếu niên khuôn mặt tuấn tú mang trên mặt một vết máu, nhưng không ảnh hưởng đến gương mặt của hắn, ngược lại thêm vài phần kiêu căng lì lợm.
Bên ngoài hành lang vang lên một trận ồn ào, giống như là rất nhiều người chạy lại.
Thiếu niên lắng nghe tiếng ồn trên hành lang, xác định không có ai nữa mới nhìn về phía Minh Thù: “Tôi buông cô ra nhưng cô không được gọi người, biết không?”
Minh Thù không lên tiếng trả lời, thiếu niên liền xem như cô đồng ý.
“Két…”
Phòng bệnh đột nhiên bị người khác mở ra, thiếu niên giật mình chống vào giường bệnh nhảy về bên kia nằm xuống.
Minh Thù thở phì phò hai tiếng.
“Hề Hề sao vậy?” Giản Thư lập tức đi tới: “Mẹ đâu?”
Minh Thù lau miệng, không để ý người kia dưới giường đang nháy mắt với mình, chỉ vào hắn tố cáo: “Chỗ này có người.”
Hiện giờ trẫm không đánh nhau được nhưng trẫm có thể tố cáo!
“Được lắm!”
Thiếu niên tức giận mắng một tiếng nhảy về phía cửa sổ chạy trốn.
Giản Thư sải một bước lớn, ngăn lại đường đi của thiếu niên, hai ba cái đã bắt thiếu niên lại ấn vào tường, mặt tối lại: “Ngươi đến phòng em gái ta làm gì?”
Thiếu niên quay đầu, trợn mắt thật lớn: “Giản Thư, ông nội anh, là em!”
Giản Thư thấy rõ khuôn mặt thiếu niên, sắc mặt hơi bất ngờ nhưng không buông hắn ra, ngược lại hạ thấp giọng bức ép: “Cậu tới đây làm gì?”
“Đau đau đau!”
Thiếu niên kêu thảm thiết.
…
Đại danh của thiếu niên là Diệp Tây, nhũ danh là Diệp Tây Phong.
Chính là “Tây Phong” trong “uống gió tây bắc”.
Trước đây cha hắn lấy nhũ danh này, có lẽ chính là nghĩ sau này hắn ăn không khí cũng có thể sống tốt.
Có điều không mấy ai gọi nhũ danh của hắn.
Diệp Tây Phong ngồi một bên, vừa xoa bóp cánh tay vừa liếc Minh Thù: “Đây chính là em gái anh? Sao không lưu tình giống như anh vậy.”
“Với một kẻ tự nhiên chạy đến phòng bệnh của anh, bịt miệng anh, anh có lưu tình không?” Minh Thù phản bác lại: “Anh vĩ đại thật đấy.”
Diệp Tây Phong: “…”
Sắc mặt Giản Thư đối với Diệp Tây Phong cũng không tốt hơn bao nhiêu, hắn đột nhiên chạy vào dọa em gái hắn sợ thì phải làm sao?
Đây là không có chuyện gì xảy ra, nếu xảy ra chuyện gì anh phải đánh hắn đến tróc da thì thôi.
“Không có việc gì thì cút nhanh đi.”
“Anh Giản Thư.” Diệp Tây Phong đột nhiên cười trừ một cái, hai tay chắp lên trời: “Nhận em ở lại vài ngày thôi, trên người em chẳng có đồng nào.”
“Không được.”
Giản Thư biết tên nhóc này rất giỏi gây rắc rối, nào dám giữ lại một tai họa như vậy.
“Anh Giản Thư, số em khổ!” Diệp Tây Phong đột nhiên gào lên: “Anh không biết bà mẹ kế kia của em, bà ta chính là muốn hại chết em sao số em lại khổ vậy chứ, anh không chứa chấp em, em cũng chỉ có thể lưu lạc đầu đường nói không chừng sau này anh không còn gặp được em nữa, chúng ta không có duyên cũng có tình, anh Giản Thư anh không thể đối xử với em như vậy…”
Giản Thư: “…”
Minh Thù nhìn về phía Giản Thư, không có duyên nhưng có tình là cái quái gì.
“Cậu ra ngoài cho tôi.”
Giản Thư kéo Diệp Tây Phong rời khỏi phòng bệnh.
Nửa giờ sau, Diệp Tây Phong chân chó chạy về ân cần hỏi han Minh Thù.
“Em gái uống nước.”
“Em gái ăn trái cây.”
“Em gái em có thấy buồn chán không, anh kể chuyện cười cho em. Tiểu Minh nhận được điện thoại của em trai: Anh, vừa rồi em đánh nhau với người ta, anh gọi hai mươi anh em qua đây. Tiểu Minh hỏi: Mang hàng gì qua? Người em trai nói: Mua ít giỏ hoa quả, xin lỗi phải có thành ý.”
Giản Thư trừng Diệp Tây Phong: “Cậu đừng làm phiền Hề Hề.”
Khi bà Giản trở lại nhìn thấy Diệp Tây Phong cũng không biết kinh ngạc như thế nào, Diệp Tây Phong thân thiết chào hỏi bà Giản.
Cũng không biết Diệp Tây Phong nói gì với Giản Thư, nói chung cuối cùng Giản Thư cũng không đuổi Diệp Tây Phong đi.