Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 609: Giới thượng lưu thật phức tạp (32)

Trên con đường trước sau đều không thấy thôn xóm, một chiếc xe không ngừng sáng đèn, trong bụi cây rậm rạp bên cạnh không ngừng phát ra tiếng xương cốt trật khớp.

Mấy phút sau, một bóng đen đi ra từ bụi cây, hắn cởϊ áσ khoác nhuộm đầy máu trực tiếp ngã người lên nóc xe.

Lục Chước chống vào hông xe thở dốc, trên mặt có vài vệt máu lúc này đang chảy từng giọt.

Lục Chước nghỉ một lát trở lại bụi cây kia, trên mặt đất chỗ đó có một người vẫn nằm, vẫn có thể thở dốc nhưng không có cách nào động đậy.

Nhìn thấy Lục Chước quay lại, đáy mắt người kia tràn đầy hoảng sợ.

Lục Chước lấy ra một bao thuốc trong túi lôi ra một điếu, lúc bật lửa đốt thuốc ánh lửa rọi sáng bốn phía.

Người kia nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Lục Chước, ánh mắt của hắn thâm thúy bình tĩnh khiến người khác có cảm giác cực kỳ áp lực.

Dường như là một người khác so với đại minh tinh trước kia.

Ánh lửa tắt, bốn phía lại rơi vào bóng tối lần nữa, chỉ còn điểm sáng chợt lóe từng tia.

Điểm sáng đó tới gần phía hắn, Lục Chước lục soát người tên kia lấy ra điện thoại, Lục Chước mở di động lại đưa điện thoại di động về phía người kia, âm thanh trầm thấp hỏi: “Mật khẩu.”

Điện thoại di động đưa đến rất gần, màn hình chiếu sáng khiến mắt hắn khó chịu.

Người cầm di động ẩn trong bóng đêm, giống như một con dã thú chờ xé nát con mồi là hắn.

Người kia run rẩy một cái: “202734.”

Lục Chước mở điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua danh bạ chỉ có một người liên lạc trong hộp thư có hai tin nhắn đã đọc.

Người kia nghe người đàn ông dùng một giọng nói bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Gϊếŧ người để tự vệ, chắc không phạm pháp.”

“Không… Đừng gϊếŧ tôi, tôi không biết gì cả, tôi chỉ là một chân chạy vặt thôi.” Người kia hốt hoảng lắc đầu: “Anh đừng gϊếŧ tôi, tôi không biết gì cả, tôi chỉ hành động theo điện thoại và tin nhắn, không phải tôi muốn hại anh.”

“Brừ… Brừ.”

Một số điện thoại lạ gọi tới.

Lục Chước không nhận điện thoại, mãi đến khi hút xong một điếu thuốc hắn mới xốc người kia lên: “Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời tôi.”

“Vâng… vâng, tôi nhất định phối hợp, nhất định phối hợp.”

Xe của Lục Chước có định vị chính Lục Chước cũng không biết, Lâm Ôn Việt cũng không biết Minh Thù làm định vị ở trên xe để làm gì, hơn nữa mỗi chiếc xe của hắn đều phải an toàn.

Bây giờ Lâm Ôn Việt đã biết.

Minh Thù là nhân vật của công chúng nhưng những tình cảm yêu thích lại bình thường như người khác.

Lâm Ôn Việt nhìn chấm nhỏ trên bản đồ, cảnh sắc ngoài cửa sổ vυ't qua, ồn ào náo nhiệt của thành thị biến mất chỉ còn lại sự hoang vắng yên tĩnh.

Lâm Ôn Việt nhịn không được mở miệng: “Hứa tổng, rốt cuộc cô suy nghĩ cho Lục Chước nhiều đến mức nào?”

“Tôi suy nghĩ vì hắn nhiều bao nhiêu nữa thì cũng có ích gì, còn không phải bị tóm rồi sao.” Minh Thù ngồi ở vị trí ghế phụ, cô đang cầm một hộp sữa chua, biểu cảm hờ hững nhìn về phía trước.

“Hứa tổng, nếu cô thích Lục Chước vì sao không ở bên cậu ta?”

“Đây là lời mà một quản lý nên nói ra sao?”

Lâm Ôn Việt im lặng vài giây: “Chắc là đã trải qua nhiều việc rồi.”

Nghệ sĩ kiêng kỵ nhất chính là nói chuyện yêu đương, nếu là yêu đương thì chỉ có thể lén lút, con nhỏ của rất nhiều minh tinh cũng đã lên tiểu học rồi, người bên ngoài cũng không biết họ đã kết hôn.

Đây là cái giá phải trả cho việc minh tinh đứng dưới ánh hào quang.

Lâm Ôn Việt nói: “Lục Chước cũng không thích nghề này, tuy là cậu ta rất nghiêm túc làm việc nhưng cậu ta không có nhiệt tình, cậu ta chỉ là đang hoàn thành công việc. Thế nhưng lúc cậu ta nhìn Hứa tổng thì lại khác, đó là một loại ánh mắt nóng bỏng.”

Hắn đã từng thấy trên người một người khác.

“Hứa tổng, có đôi khi bỏ qua chính là bỏ lỡ, không thể quay lại được… Đừng để bản thân hối hận.”

Hối hận?

Trẫm có gì mà phải hối hận.

Trẫm không nói nữa, phải giữ mặt mũi!

Biểu cảm trên mặt Minh Thù không thay đổi, giống như không nghe thấy lời nói của Lâm Ôn Việt: “Việc chúng ta phải làm bây giờ là tìm người về, nếu anh còn lôi thôi nữa có thể hắn sẽ bị băm thành tám khúc, chúng ta chỉ có thể đến nhặt xác.”

Lâm Ôn Việt: “Hứa tổng, cô là một người rất kỳ lạ.”

“Rất nhiều người nói tôi như vậy.”

Lâm Ôn Việt im lặng chuyên tâm lái xe, dựa theo lẽ thường hẳn là nên chọn báo cảnh sát nhưng Minh Thù không cho phép hắn làm vậy.

Tự mình dẫn theo vệ sĩ để tìm người nhưng từ lúc lên xe đến giờ, ngoại trừ cô nói chuyện chẳng ra sao, nhìn qua không thấy lo lắng gì.

“Keng…”

Điện thoại di động của Minh Thù hiện lên một tin nhắn, cô chậm chạp đưa tay lấy di động ra mở tin nhắn.

Người gửi tin nặc danh.

Nặc danh: Không muốn Lục Chước gặp chuyện không may thì một mình tới thôn Hoa Quế.

Động tác của Minh Thù vẫn chậm chạp như cũ, bấm chữ cũng đặc biệt chậm.

Minh Thù: Thôn Hoa Quế? Tên gì vậy, tốt xấu gì cũng phải chọn một chỗ hoành tráng chứ, người ta là một đại minh tinh, ngươi chọn một cái thôn thô tục như vậy, mất giá quá.

Đối phương chắc là bị Minh Thù trả lời kiểu ông nói gà, bà nói vịt làm cho bối rối, một lúc lâu mới trả lời.

Nặc danh: Bớt nói nhảm đi, cô không đến thì chờ nhặt xác cho hắn đi! Không được báo cảnh sát! Đến một mình!

Minh Thù: Ngươi gϊếŧ hắn đi! Gϊếŧ xong xin hãy phát huy đức tính truyền thống tốt đẹp, đừng quăng bừa, đào hố chôn đàng hoàng, ta đỡ phải đi nhặt xác.

Nặc danh: Cho cô ba giờ.

Minh Thù: Chúc ngươi gϊếŧ người sảng khoái.

Đối phương không trả lời bằng chữ nữa mà là gửi một bức ảnh, bên trong ảnh là một chiếc áo khoác nhuốm máu, vừa đúng là chiếc áo Lục Chước mặc hôm nay.

Minh Thù: Có bản lĩnh thì cho ta xem thi thể, cho ta xem quần áo làm cái gì, các ngươi biết dùng phép thuật biến hắn thành quần áo rồi?

Tin nhắn của nặc danh không tới nữa, còn trò chuyện với Minh Thù nữa chắc chắn bọn chúng sẽ bị tức chết.

Coi như gặp phải một người nhà không sợ con tin bị gϊếŧ chết, bọn cướp có thể làm gì? Bọn chúng cũng rất mơ hồ! Thế này không giống như trong phim vẫn diễn!

Minh Thù dám làm bọn cướp tức giận như thế, tức là biết tên thần kinh Lục Chước kia sẽ không dễ dàng ngủm như vậy, hắn có thể tự cứu mình.

Quan trọng nhất là ngủm rồi thì vẫn còn phần kế tiếp.

Minh Thù: Tại sao không nói gì nữa? Tán gẫu đi!

Minh Thù: Đêm dài chầm chậm, chúng ta tán gẫu về cuộc đời, tán gẫu về lý tưởng…

Minh Thù thử gọi số điện thoại kia, đã tắt máy rồi có lẽ là sợ bị định vị được.

Hàng lỗi!

Đường dài như vậy không tán gẫu với trẫm, trẫm lấy gì để giải trí.

Minh Thù liếc nhìn bản đồ, chấm nhỏ phía trên vẫn di chuyển.

“Trăng hôm nay tròn thật.”

Lâm Ôn Việt liếc mắt nhìn bên ngoài, khóe miệng không nhịn được co rút, lúc này còn quan tâm trời trăng gì chứ.

“Gϊếŧ người dưới ánh trăng, quá đẹp.”

“Hứa tổng, bình thường chút đi.” Lâm Ôn Việt nổi da gà khắp người đừng có chưa tìm được Lục Chước, Hứa tổng đã phát điên.

Minh Thù một tay chống cằm, mỉm cười về phía Lâm Ôn Việt, giọng nói dịu dàng: “Yên tâm, tôi không gϊếŧ người.”

Lâm Ôn Việt: “…” Cô nói như vậy, tôi còn sợ hơn ấy!

Hắn không nên dấn thân vào chuyện này.

Nhưng bây giờ quay đầu thì đã muộn, Lâm Ôn Việt chỉ có thể kiên trì đi về phía trước, khoảng cách giữa bọn họ và chấm nhỏ trên bản đồ không ngừng được rút ngắn.

Cuối cùng chấm nhỏ kia cũng dừng lại.

Lâm Ôn Việt không tự chủ được thở phào tăng tốc độ, đừng xảy ra chuyện gì nữa mới được.

“Hứa tổng…”

Lâm Ôn Việt còn chưa nói ra miệng, Minh Thù đã chặn lời hắn: “Đợi cảnh sát đến thì thi thể Lục Chước đã lạnh rồi.”

Lâm Ôn Việt: “…” Hứa tổng sợ hắn không chết được cỡ nào chứ, há mồm mở miệng đều là thi thể.