Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 606: Giới thượng lưu thật phức tạp (29)

Từ lúc Minh Thù tiếp nhận nhiệm vụ quản lý công ty, cô liền thành lập vài hạng mục tìm người từ bên ngoài về, cũng không làm gì khác mục tiêu chính là mua công ty giải trí của người khác, tiền không thành vấn đề chỉ cần có người chịu bán cổ phần công ty là được.

Hết tin này đến tin khác được đăng lên, toàn những tin quan trọng làm cho ai cũng ngơ ngác.

Còn có hành động quấy nhiễu?

Chưa từng thấy ai liều lĩnh như vậy.

Nói mua là mua!

Dù Hứa gia có nhiều tiền cũng không hoang phí như vậy, sao cha cô không bóp chết cô cho rồi?

Ông Hứa xém chút bóp chết Minh Thù, Minh Thù phải cam kết trong vòng ba năm sẽ đem tiền về ông Hứa mới tha cho để cô phá sản.

Lạc Xuyên ngậm một điếu thuốc, mỏi nhừ nằm trên ghế sô pha, đang hứng thú xem tin tức khóe mắt hơi tà ác.

Trợ lý ở bên cạnh cẩn thận nói: “Lạc tổng, bây giờ cổ phần giải trí Bắc Thần đều đã hủy bỏ, công ty giải trí Cổ Kim mới thành lập không giống công ty Bắc Thần, chúng ta không thể ra tay…”

Lạc Xuyên lấy điếu thuốc trong miệng: “Cô ta làm nhiều việc như vậy, các người lại không phát hiện được một chút gì?”

Bây giờ hắn muốn phá hủy giải trí Bắc Thần, cô ta bên đó lại thu mua của người khác, hiện tại giải trí Bắc Thần đã phá sản, nhưng cô đã thành lập công ty giải trí mới.

Kế hoạch lớn như vậy, làm sao có thể hoàn thành trong một buổi tối được?

Trợ lý không ngừng đổ mồ hôi lạnh: “Người chúng ta cho theo dõi, không phát hiện cô ta đã từng tiếp xúc qua với những công ty này…”

Lạc Xuyên nói: “Cô ta chưa từng liên lạc, chẳng lẽ cô ta không biết cho người khác làm thay sao? Tôi bảo các người có bất cứ điều gì lạ thường đều phải đi điều tra, vậy mà các người một chút cũng không phát hiện, các người thật làm tôi thất vọng.”

Trong lòng trợ lý thấp thỏm, hắn làm sao có thể đoán được vị Hứa tổng này lại có hành động như vậy, đánh ngay sự sống chết của giải trí Bắc Thần làm cho người khác lơ là không kịp trở tay.

Lạc Xuyên xua tay cho trợ lý ra ngoài.

Trên thời sự tin tức vẫn còn tiếp tục, Lạc Xuyên xem rất nhập tâm.

Cho đến khi thời sự kết thúc, Lạc Xuyên mới hơi chớp mắt thì thào một tiếng: “Có thể làm cho người nhiều thất thủ như vậy, quả thực không tầm thường.”

“Đáng tiếc…”

Hắn líu ríu một tiếng không biết đang tiếc cái gì, sau đó lại tự mình cười rộ lên trong đôi mắt sáng long lanh, tràn đầy hứng thú.

Lạc Xuyên tắt máy vi tính xách tay trên bàn, cầm bút viết vài chữ phía trên lại tìm một phong bì xinh đẹp, còn vẽ ở góc phải bức thư một con người nhỏ cầm súng.

Lạc Xuyên kích động làm ra tư thế giống vậy, hướng về khoảng không: “Pằng…”



Lúc Minh Thù nhận được thư là giữa trưa ngày thứ hai.

Trước mặt cô vừa hay phát sóng tin tức Lạc Xuyên đột ngột phát bệnh qua đời, hình của Lạc Xuyên được đặt ở góc trên bên phải màn hình, tấm hình đó của Lạc Xuyên với người Minh Thù từng gặp không giống nhau, cảm giác hơi rùng mình.

Mãi đến khi chuyển sang tin tức khác, Minh Thù mới mở thư ra.

Trong thư không có mấy chữ, chữ nào cũng rồng bay phượng múa cách viết chữ hết sức phóng túng.

“Thanh tiêu hiệu nguyệt mộng nhập hồi lang, thiên khung kiêu dương huy trảm mãn thành.”

Minh Thù xem kỹ lại bức thư, xác định chỉ có hàng chữ này.

Đây không phải là thơ cổ gì, ít nhất là Minh Thù chưa từng thấy qua, Lạc Xuyên gửi cho cô dòng thơ này là ý gì, muốn nói gì với cô?

Lần sau gặp vẫn gϊếŧ trẫm?

Đợi đã…

Lạc Xuyên chết rồi, giá trị thù hận của trẫm làm sao bây giờ?

Ai cho ngươi chết hả!

Minh Thù vỗ bức thư lên bàn, kéo đồ ăn vặt ở bên cạnh qua, túi đồ ăn vặt chuyển động thú nhỏ nhanh như chớp chạy lên bàn, do lực quán tính lập tức lăn xuống bàn.

Thú nhỏ đang muốn nhảy lên mắng người xúc phân giành đồ ăn của nó, cửa phòng đột nhiên mở ra, thú nhỏ như một làn khói xông vào ngăn tủ sau bên cạnh.

“Hứa tổng, đại diện Lâm mời cô vào họp.”

“Biết rồi.”

Thú nhỏ nhìn Minh Thù đứng dậy trong chốc lát, ôm toàn bộ đồ ăn vặt trên bàn rời phòng làm việc.

Con sen, ta trừ ngươi một điểm!

Hành hạ động vật nhỏ là phạm pháp!

Thú nhỏ vừa muốn đi ra ngoài, cửa văn phòng lại mở ra.

“Không có ở đây…”

Thú nhỏ nhìn ra từ khe hở lập tức tức giận bất bình, tên chân dài này tới làm gì?

Lục Chước không thấy ai ở trong phòng, không thể làm gì khác hơn đặt hoa trên bàn làm việc của Minh Thù, ánh mắt vô tình lướt qua bàn làm việc của Minh Thù, thứ đầu tiên nhìn thấy là con người nhỏ cầm cây súng đó.

Kế đó chính là bức thư.

Lục Chước nhìn chằm chằm bức thư vài giây, cúi người cầm bức thư lên.

Sau khi Minh Thù họp xong trở về, đầu tiên là nhìn thấy bó hoa hồng tươi đặt trên bàn.

Tiếp theo là Lục Chước đang ngồi trên sô pha.

Sắc mặt hắn không tốt lắm, không nói bất kỳ điều gì: “Cô quen biết Lạc Xuyên?”

Minh Thù lướt qua bàn, bao thư và lá thư đều bị người ta xem qua, cô xem như không thấy gì thu tầm mắt lại, mỉm cười đóng cửa: “Lạc Xuyên có thù với anh?”

Lục Chước bĩu môi: “Hắn không phải là người tốt.”

Minh Thù nheo mắt, xem ra tiểu yêu tinh này quen biết tên Lạc Xuyên kia…

Hơn nữa theo hắn thì Lạc Xuyên không phải người tốt.

Tuy Minh Thù cũng cảm thấy Lạc Xuyên không phải là người tốt, nhưng có thể khiến cho Lục Chước nói ra những lời này, đây không phải là phía sau bốn chữ không phải người tốt, còn ẩn chứa sự kiêng kỵ của hắn đối với Lạc Xuyên.

Minh Thù tập trung ý chí, mỉm cười: “Hắn đã chết.”

Đương nhiên Lục Chước biết hắn đã chết, vừa rồi hắn đã xem qua tin tức về Lạc Xuyên.

“Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô.” Lục Chước nói.

“Nhắc nhở tôi cái gì?”

Lục Chước cân nhắc một chút: “Hứa Bắc, thế giới này không sóng yên biển lặng như cô nhìn thấy đâu, rình rập rất nhiều nguy hiểm.”

Hắn đứng dậy đi tới trước mặt Minh Thù, giữ bả vai của cô để cho cô nhìn thẳng chính mình, nói từng chữ: “Ngoại trừ tôi, không nên tin bất cứ ai, kể cả người nhà của cô, bạn bè của cô.”

Minh Thù nghiêng đầu: “Anh dựa vào cái gì kêu tôi tin tưởng anh?”

Sắc mặt Lục Chước tối sầm lại, có một số việc không thể nói, cho dù hắn muốn nói quy tắc cũng không cho phép hắn nói ra.

Hắn muốn nói cho cô biết thế nào đây.

Lục Chước yên lặng một lúc, thả tay xuống, dùng một điệu bộ hết sức chân thành: “Tôi sẽ không làm hại cô, mãi mãi cũng không.”

“Lục Chước.”

Minh Thù đột nhiên nghiêm túc gọi hắn.

“Có phải cậu mắc bệnh gì không?”

Người bình thường nghe được câu nói kỳ quặc đó, phản ứng đầu tiên tuyệt đối là khẳng định hắn bị bệnh, Minh Thù cảm thấy mình không sai cho nên rất mạnh dạn nhìn Lục Chước.

Lục Chước: “…”

Dao đâu!

Dao của lão tử đâu!

Hắn nghiêm túc, quan tâm cô nên mới nói, cô lại nhảm nhí hỏi một câu như vậy, ý nghĩa như vậy có thể tốt hơn không?

Lão tử dễ dàng thể hiện tâm tình sao?

Rầm!

Cửa phòng làm việc bị Lục Chước lúc rời đi đập vang lên một tiếng động trời, thú nhỏ ở trong góc thò đầu ra, đôi mắt như hắc bảo thạch đảo đảo hai vòng, nhìn phía Lục Chước rời đi “rầm rừ” một tiếng.

Minh Thù thực ra rất bận rộn cho nên cô chỉ khẽ cười, rồi bắt đầu công việc của mình, trước khi làm việc phải ăn một cái pizza.

Công việc mới bắt đầu, thư ký và Lâm Ôn Việt không ngừng trao đổi chuyện của công ty với cô, Lâm Ôn Việt cảm thấy ban đầu mình đồng ý với cô chính là một quyết định sai lầm.

Hắn rõ ràng là về đây làm người đại diện, sao hiện tại phải giúp một tay quản lý công ty?

Lúc đó Minh Thù vỗ vào đầu vai hắn, nụ cười ngọt ngào: “Tài năng của ông bị mai một nhiều năm như vậy, bây giờ mới là thời điểm bộc lộ tài năng của ông, ông Lâm, cố gắng lên.”

Lâm Ôn Việt: “…”

Hắn cố gắng cái gì chứ, rốt cuộc công ty này là của người nào!