Hạ Liên cũng nhìn rõ được Minh Thù, tại sao cô ta lại ở đây?
Ở thế giới đó của cô, người con gái này đã dựa vào sự yêu thương của Hoắc Đình, chèn ép cô đủ kiểu.
Thế giới này tuy thân phận Hoắc Đình có chút thay đổi, nhưng hắn vẫn là người đàn ông có quyền thế, cô cũng muốn cho cô ta nếm thử mùi vị mình từng trải qua, cảm giác bị mất đi hết.
“Hoắc tổng, thuốc đã mua về rồi.”
Cửa hàng đồ ngọt đột nhiên được đẩy ra trợ lý Hoắc Đình chạy đến, dường như không phát hiện bầu không khí bên trong không đúng lắm.
Hoắc Đình thu ánh mắt lại, căn dặn trợ lý: “Bôi thuốc cho cô Hạ.”
Hạ Liên cho rằng Hoắc Đình sẽ đích thân bôi thuốc cho mình, lúc này nghe được hắn nói như vậy, lòng giận dữ: “Không cần.”
Trợ lý khổ sở nhìn Hoắc Đình lại nhìn Hạ Liên.
Hạ Liên liền giật lấy thuốc trong tay trợ lý, bôi thuốc lên chỗ chân mình bị bong gân sau đó nhét thuốc về tay trợ lý, cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Cám ơn Hoắc tổng, không hẹn gặp lại!”
Hạ Liên khập khễnh rời khỏi cửa hàng đồ ngọt, đứng ở bên ngoài cô quay đầu nhìn thoáng qua, Hoắc Đình đang đi về phía Minh Thù bên kia.
Hoắc Đình cúi đầu nhìn cô gái ngồi trước cửa sổ, giọng nói hơi nhẹ: “Tôi đưa cô về.”
“Tôi quen anh sao?” Minh Thù chống cằm, nụ cười thanh thuần.
“Hoắc Đình.”
“Không quen.”
“…”
Hoắc Đình cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm, làm sao cô có thể không biết mình. Hứa gia không thể nào không nói qua với cô, lần này hắn trở về là vì chuyện đính hôn cùng cô, chẳng mấy chốc sẽ lên lịch trình.
Minh Thù cười tươi tắn: “Anh à, nửa đêm nửa hôm không nên làm quen bừa, cẩn thận gặp ma đấy.”
Minh Thù đứng dậy đi ra ngoài, cô đi tìm Hạ Liên chơi đùa vẫn tốt hơn.
Giá trị thù hận của trẫm đã tới.
“Hứa Bắc.” Hoắc Đình cau mày gọi cô ta.
Người đi dường như không nghe thấy, trực tiếp đi ra khỏi cửa hàng đồ ngọt.
Hoắc Đình đuổi theo cô đi ra ngoài, ngăn cô lại ở ngay cửa của cửa hàng đồ ngọt cửa: “Trễ như thế một mình cô về, để tôi đưa cô trở về đi.”
“Tôi cũng không quen biết anh? Anh lại khăng khăng đòi đưa tôi về nhà, anh muốn làm gì vậy!”
Điêu dân luôn muốn cướp đồ ăn vặt của trẫm.
“Rất nhanh cô sẽ quen biết thôi.”
“Cũng không muốn.” Anh nhanh tới tìm tiểu Bạch Liên của anh đi, đừng ở đây cản trở tôi hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt được không!
Tổng tài bá đạo xứng với tiểu Bạch Liên, anh chơi đùa gì với trẫm ở đây chứ.
Hoắc Đình mặt lạnh: “Lên xe.”
Một chiếc Bentley màu đen dừng ở bên cạnh Minh Thù.
Minh Thù giật giật khóe miệng, đầu óc tổng tài này có vấn đề sao? Trẫm phải đánh hắn một trận cho tỉnh táo lại chăng?
Minh Thù không động đậy, Hoắc Đình trực tiếp ra tay nỗ lực kéo Minh Thù lên xe.
Một tay đè lại bả vai Hoắc Đình, ngăn cản hành vi của hắn: “Hình như cô gái này nói không biết anh.”
Minh Thù và Hoắc Đình đồng thời nhìn về phía người đi tới, cũng ăn mặc âu phục thế nhưng âu phục không cài cúc, áo sơ mi bên trong để hở hai cúc áo lộ ra xương quai xanh đẹp mắt.
So với Hoắc Đình cẩn thận tỉ mỉ, người đàn ông này có phần theo kiểu lãng mạng tùy ý, lộ ra vài phần lưu manh.
Phía sau hắn mang theo không ít người, xem ra chắc là từ cửa hàng đồ ngọt bên cạnh đi ra.
“Lạc tổng, chuyện này liên quan gì đến anh.” Hoắc Đình hất tay người đàn ông ra đè bả hắn vai xuống, giọng điệu lạnh hơn so với vừa rồi.
“Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, cô gái đáng yêu này hẳn rất cần tôi giúp đỡ, phải không?” Lạc Xuyên nhìn Minh Thù, vừa rồi là ba phần lưu manh, vậy bây giờ chính là bảy phần.
Minh Thù cong môi lên cười, giọng nói nhẹ nhàng chầm chậm: “Không cần.”
Cô từ thế bị kìm kẹp chỗ Hoắc Đình, ngay trước mặt Lạc Xuyên cầm lấy cổ tay Hoắc Đình xoay qua vai khiến hắn ngã xuống đất.
“…”
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, tiếng xe ồn ào ở xa xa đều biến mất.
Giải quyết xong, Minh Thù bình tĩnh vỗ tay một cái thuận tay gọi một chiếc taxi, lúc Hoắc Đình còn chưa kịp phản ứng lại đã chuồn mất.
Giờ không chạy, chẳng lẽ muốn đợi Hoắc Đình đứng lên gọi vệ sĩ bắt cô lại sao?
Cô cũng không ngốc.
Hoắc Đình đứng lên mặt tái xanh, đưa mắt chứng kiến Minh Thù lên chiếc xe taxi kia biến mất.
Cô gái này…
Vừa rồi nếu như không phải hắn không đề phòng trong chốc lát làm sao lại bị cô ra tay được.
Lạc Xuyên đứng bên xoa cằm: “Hơi thú vị.”
Lạc Xuyên đút hay tay vào túi nhìn Hoắc Đình huýt sáo, sau đó dẫn người nghênh ngang đi khỏi để lại Hoắc Đình mặt xám đen.
–
Công ty.
Minh Thù úp mặt vào một đống giấy tờ sống không bằng chết, làm tổng tài sao nhiều việc như vậy, trẫm muốn yên tĩnh ăn đồ ăn vặt.
“Hứa tổng, đây là lịch trình hôm nay.”
Thư ký cẩn thận đưa lịch trình đến trước mặt Minh Thù, nhanh chóng nói qua một lần.
“Ký hợp đồng gì, có ăn uống sao?” Không thì trẫm không đi.
Thư ký hơi chậm lại, sau đó làm hết phận sự trả lời: “Sau nghi thức ký hợp đồng sẽ có bữa tiệc.”
Có bữa tiệc!
Minh Thù vui vẻ bằng lòng chuyện ký hợp đồng với thư ký.
Thư ký hơi mung lung khó hiểu ôm một xấp giấy tờ rời phòng làm việc, đi sắp xếp lịch trình tiếp theo.
Nghi thức ký hợp đồng do tổng tài đích thân ký chắc chắn không phải là chuyện nhỏ, nghi thức ký hợp đồng không khó, khó khăn là đám người kia nói tới nói lui không dứt.
Minh Thù nghe thấy buồn chán, lúc nào mới ăn cơm?
Nói xong chưa?
Không phải mới vừa nói cái này à vì sao lại muốn nói nữa, nói lui nói tới có ý gì?
Tôi có thể ký tên chưa?
Hợp đồng ở đâu chứ!
Minh Thù lấy ra một ít đồ ăn vặt từ trong túi bắt đầu ăn, người đối diện có chút giật mình nhìn cô, thư ký lúng túng trên mặt vẫn phải giữ nguyên nụ cười.
“Hứa tổng chú ý hình tượng…” Thư ký nhỏ giọng nhắc nhở.
“Tôi đói.” Minh Thù rất ấm ức: “Cô nói có ăn tôi mới tới.”
Thư ký: “…”
“Hứa tổng có vấn đề gì sao?” Người đại diện đối diện hỏi Minh Thù: “Nếu như Hứa tổng cảm thấy có vấn đề, chúng ta có thể bàn bạc lại.”
Tinh thần Minh Thù lập tức tỉnh táo: “Tôi mời các vị ăn cơm đi!”
Mọi người: “…”
Bọn họ còn chưa nói xong chuyện hợp đồng làm sao lại nhảy đến chuyện ăn rồi.
“Thời gian cũng không sớm, Hứa tổng nếu như đói bụng chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện cũng được.”
Dù sao cũng là người của công ty lớn, đối mặt với kiểu gây sự vô lý của Minh Thù, đối phương cũng không thể không nể mặt.
Rất nhiều chuyện làm ăn đều ký kết thành công trên bàn ăn, kỳ thực cũng không có gì là kỳ lạ cả.
“Hứa tổng mời đi bên này.”
Đối phương mời Minh Thù cùng rời khỏi phòng họp.
“Lạc tổng.”
“Lạc tổng.”
Phía trước vang lên giọng nói nghiêm túc, Lạc Xuyên bị người vây quanh hình tượng của hắn hầu như không thay đổi gì, vẫn là bộ dạng tùy tiện thoải mái kia.
Âu phục bị hắn hành hạ như thế, nếu không có khuôn mặt đẹp trai hẳn chính là một thanh niên lôi thôi.
Ánh mắt Lạc Xuyên quét qua hắn chợt dừng chân lại, nhướng mày hỏi: “Mọi người đi đâu vậy?”
Người đứng gần lên tiếng nhỏ giọng trả lời hai câu.
“Vừa hay tôi cũng chưa ăn cơm, cùng đi chứ.”
Lạc Xuyên nhìn Minh Thù phía sau: “Hứa tổng không ngại chứ?”
Minh Thù nở một nụ cười: “Ngại.”
Nhiều người như vậy thì bớt đi một miếng ăn, trẫm đương nhiên là ngại rồi.