Minh Thù nhìn vết thương dữ tợn trên cánh tay, vết thương này là vào mấy ngày trước, Đông Khuynh bị thương ở Vị Ương cung.
Vị Ương cung là nơi ở của một người đàn ông, Ninh Phù Dung tìm thấy hắn liền cho hắn tiến cung. Nàng ta biết Đông Khuynh thích loại người ngang bướng này, càng không chiếm được nàng càng để tâm.
Cho nên lúc khi Đông Khuynh lâm hạnh nam tử kia, không bất ngờ chút nào khi bị nam tử kia đâm bị thương.
Có lẽ Đông Khuynh thật sự thích nam tử kia. Chuyện bị thương nàng chỉ nói cho Liên Tâm – người hầu hạ thân tín nhất của nàng, càng không xử phạt nam tử kia, thậm chí còn giấu kín chuyện này.
“Bệ hạ.” Liên Tâm mặc chiếc váy dài màu xanh biếc, chẳng biết tiến vào lúc nào, lúc này trên mặt lộ vẻ kinh ngạc nhìn nàng:
“Sao người lại ở đây…”
Lời phía sau Liên Tâm chưa nói xong đã nhanh chóng đóng cửa lại, lấy từ trong tay áo ra một bình sứ: “Đây là nô tỳ vừa mới đi hỏi thái y rồi cầm tới cho người.”
“Gọi thái y qua đây.”
“Bệ hạ?” Liên Tâm có chút khó hiểu, không phải người ấy từng nói không nên làm to chuyện sao?
Minh Thù liếc mắt nhìn Liên Tâm, sau đó nàng ấy liền cúi người hành lễ: “Nô tỳ xin đi ngay.”
Liên Tâm chạy từng bước nhỏ rời khỏi Dưỡng Tâm điện, đến Thái Y viện mời thái y tới.
Thái y nhìn thấy vết thương kinh hãi kêu lên một tiếng, mồ hôi lạnh chảy xuống ròng ròng, run rẩy kiểm tra vết thương xong nói: “Bệ hạ, vết thương này của người có độc…”
“Không có độc trẫm gọi ngươi tới làm gì?”
Thái y bị ngắt lời, hắn lấy tay lau mồ hôi lạnh: “Bệ hạ yên tâm, độc này không gây hại gì đến tính mạng, sẽ không tổn hại đến chỗ trí mạng.”
Thái y sợ hãi giải độc cho Minh Thù, sau đó bốc thuốc.
Còn thương thế này làm sao xuất hiện, thái y cũng không hỏi nhiều, kê thuốc xong, hắn chỉ lĩnh chỉ rời đi.
“Bệ hạ…”
“Giao cho Giám Ngục viện.”
Liên Tâm kinh ngạc không thôi, trước đó nàng đề nghị giao người cho giám ngục viện, bệ hạ còn ngăn cản… sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt rồi?
Có điều bệ hạ nghĩ thông suốt là tốt rồi, có thể gây tổn thương cho bệ một lần, đảm bảo không cho phép tổn thương bệ hạ lần thứ hai.
Tinh thần Liên Tâm thả lỏng, hành lễ đáp: “Vâng.”
“Đợi đã.” Minh Thù gọi Liên Tâm lại:
“Đưa người tới.”
Liên Tâm: “…”
Trong lòng Liên Tâm tràn đầy nghi hoặc, nhưng Minh Thù đã nhìn chăm chú bàn bánh ngọt. Nàng cũng không dám hỏi nhiều, vội vã rời khỏi Dưỡng Tâm điện, gọi người mang nam tử ở Vị Ương cung tới.
Nam tử là người thuộc triều đại trước của nước Tịch Chiếu. Nam tử tuấn mĩ, nữ tử xinh đẹp ở nước Tịch Chiếu có thể nói là nam thanh nữ tú, bồi dưỡng không ít tài tử giai nhân nổi danh khắp thiên hạ.
Nam tử này cũng không ngoại lệ, sinh ra đã rất đẹp trai, khiến người nhìn chỉ thấy cảnh đẹp ý vui.
Phù hợp với sự quật cường và phẫn nộ trên khuôn mặt hắn, nguyên chủ luôn bị tính tình cổ quái của Ninh Phù Dung chọc cho tức giận, nam tử này đúng là mẫu người đàn ông nàng thích.
Nam tử bị ép quỳ dưới Dưỡng Tâm điện, ánh mắt oán hận nhìn chòng chọc vào nữ tử đang ngồi trên cao.
Minh Thù chống cằm quan sát hắn một lúc: “Đi truyền thừa tướng.”
Ninh Phù Dung chưa ra khỏi cung, nhanh chóng đến Dưỡng Tâm điện. Ánh mắt nàng ta rơi trên người nam tử đang quỳ dưới đất, đáy mắt mơ hồ hiện lên một tia kinh ngạc.
Có điều nó ngay lập tức được nén lại, nàng chắp tay hành lễ: “Bệ hạ, người cho gọi vi thần đến đây là có chuyện gì muốn dặn dò?”
Minh Thù dựa vào long ỷ, một tay chống cằm, khóe miệng cười nhạt: “Thừa tướng, ngươi cho người này tiến cung là để tới ám sát trẫm sao?”
“Ám sát?” Ninh Phù Dung kinh ngạc:
“Bệ hạ, người đang nói gì vậy? Vi thần sao có thể cho người ám sát bệ hạ, chuyện này nhất định có hiểu lầm gì đó, bệ hạ bị thương ở đâu ạ?”
Ninh Phù Dung liếc mắt nhìn nữ tử ngồi phía trên, chỉ cảm thấy hôm nay nữ hoàng có chút bức người.
“Liên Tâm, nói cho thừa tướng đại nhân biết.” Minh Thù kêu đích danh Liên Tâm.
Đáy lòng Liên Tâm cảm thấy mơ hồ. Nửa năm nay bệ hạ đăng cơ ngày càng nghe lời của Ninh Phù Dung, nàng lại không thích Ninh Phù Dung kia mà bệ hạ lại thích.
Nàng tiến lên hai bước, nói cho Ninh Phù Dung nghe chuyện xảy ra hôm đó ở Vị Ương cung.
Ninh Phù Dung nghe xong, giơ tay tát một cái lên mặt nam tử: “Ngươi cũng dám đâm bệ hạ bị thương, không muốn sống nữa sao?”
Quát mắng nam tử xong, Ninh Phù Dung cung kính nói: “Bệ hạ minh xét, việc này vi thần thực sự không biết, chưa kiểm tra rõ thân phận người này, là vi thần có lỗi. Mấy ngày gần đây tâm trạng bệ hạ không tốt, vi thần cũng là muốn bệ hạ thả lỏng một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”
Thái độ nhận sai rất tốt.
Nhưng một mực khẳng định bản thân hoàn toàn không biết chuyện.
Đương nhiên lúc này Ninh Phù Dung vẫn chưa muốn mạng của nữ hoàng này.
Minh Thù thả tay xuống, tùy ý cầm lên một quyển sổ nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Biết sai là tốt rồi.”
Ninh Phù Dung thở phào.
“Để phòng ngừa thừa tướng phạm sai lầm như vậy lần nữa, phạt thừa tướng hai mươi roi! Thừa tướng có ý kiến gì không?” Âm cuối dường như rất vui vẻ khiến người ta nghe ra được lúc này nàng đang rất vui.
Cả người Ninh Phù Dung đều đóng băng tại chỗ.
Nàng ta lại muốn đánh nàng?
Còn dùng giọng điệu như vậy…
Trên triều đột nhiên rời đi, lúc này lại như vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Hay là có người nói gì với nàng?
Ninh Phù Dung theo bản năng nhìn về phía Liên Tâm, người phía sau rũ mắt xuống phục tùng, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Minh Thù thấy Ninh Phù Dung mãi không có động tĩnh, lại lên tiếng: “Thừa tướng có ý kiến gì ư?”
“Vi thần… không dám.”
Người là do nàng ta đưa vào, xảy ra chuyện, nàng ta phải chịu trách nhiệm.
“Vậy còn không mời thừa tướng đại nhân đi chịu phạt.”
Liên Tâm không ngờ Minh Thù thực sự phạt Ninh Phù Dung, vẻ mặt không giấu được sự kinh ngạc. Nàng đang muốn tiến lên, Ninh Phù Dung trực tiếp đứng lên: “Vi thần tự đi.”
Dứt lời, nàng liếc mắt nhìn nam tử quỳ dưới đất, phất tay áo rời khỏi, tư thế đi hiên ngang, hào khí vạn trượng.
“Bệ hạ…” Liên Tâm nuốt một ngụm nước bọt:
“Người… người… người này…” Xử trí như thế nào?
Minh Thù không hứng thú lắm, thuận miệng nói: “Dựa vào tội danh xử trí đi!”
Ám sát hoàng đế, tội chết.
Tim Liên Tâm đè xuống, vẫy tay cho người dẫn hắn đi.
Nam tử kia có chút kinh ngạc, muốn nói gì đó nhưng lại bị người bịt miệng lại kéo ra ngoài.
Minh Thù như có điều suy nghĩ nhìn bóng dáng nam tử giãy giụa, một lúc sau nàng gõ xuống bàn, gọi: “Liên Tâm.”
“Bệ hạ?”
“Truyền Mạnh tướng quân.”
Liên Tâm không hiểu ra sao, vừa đi ra ngoài vừa lẩm bẩm. Không phải bệ hạ nhất định không gặp Mạnh tướng quân ư… sao lúc này lại muốn truyền Mạnh tướng quân.
Mạnh tướng quân là một người thô lỗ, trước đây theo tiên hoàng lập được không ít chiến công, võ công cao cường, trong tay lại nắm giữ binh quyền, có thể nói là một nhân vật cực kỳ quan trọng.
Dưới sự xúi giục của Ninh Phù Dung, Đông Khuynh không thích người thô lỗ này, tìm ông ta gây sự khắp nơi. Mạnh tướng quân cũng là một người thẳng tính, quyết đối đầu với Đông Khuynh, cuối cùng ngay cả thiết triều cũng không đến, cả ngày sống uổng phí ở trong doanh trại.
Lúc này Minh Thù truyền gọi ông ta, ông ta còn tưởng rằng tân hoàng này lại nghĩ ra cách gì chỉnh mình, lúc đến hung hăng giống như muốn bức vua thoái vị.
Lúc đi lại như lượm được tiền, ngân nga hát quay trở về quân doanh.
Không quá nửa canh giờ, Mạnh tướng quân dẫn theo một đội quay trở lại.
Người trong cung đều sợ rằng ông bị bệ hạ trị đến thê thảm nên muốn bức vua thoái vị.
Nhưng Mạnh tướng quân không hề bức vua thoái vị, ông tiếp quản cấm vệ quân trong cung để thay thế những người bên cạnh Minh Thù.