Thiếu niên lộ ra vẻ không thể tin nổi giống như muốn lý luận với Minh Thù xem vì sao lại không thu nhận hắn vậy.
Người của Bồng Lai tiên đảo bắt hắn lại, cũng thuận thế che cả miệng của hắn, lúc này mới khiến cho hắn không nói được nữa.
"Ngân Tranh tiên tôn, xin người đại nhân đại lượng, đừng nên tính toán với tên tiểu tử này." Người tóm cậu thiếu niên chắc là đảo chủ của Bồng Lai tiên đảo, ông ta có khuôn mặt khiêm nhường và áy náy.
Trước mặt chúng tiên, nếu như Minh Thù thật sự tính toán với một đứa trẻ, vậy thì chứng tỏ cô bụng dạ hẹp hòi.
Nhưng Minh Thù không quan tâm, cô bỏ một miếng bánh ngọt vào miệng, cười khanh khách nói: "Ra ngoài quỳ đi! Lúc nào tâm tình của ta tốt thì lúc đó mới được đứng lên".
Đảo chủ của Bồng Lai tiên đảo dường như không ngờ tới là Minh Thù sẽ so đo như vậy, không thèm quan tâm đến ánh mắt của chúng tiên, ngây ra tại chỗ.
"Ta không…" Thiếu niên nỗ lực thoát ra khỏi sự khống chế của đảo chủ.
"Ta… dựa vào cái gì mà phải đi quỳ, ta cũng chỉ là muốn bái người làm sư phụ. Nếu không phải là được nghe nói người lợi hại thì còn lâu ta mới bái người làm sư phụ, để người làm sư phụ của ta, vậy thì cho…"
"A…"
Thiếu niên bị đảo chủ bịt miệng, mặt ông đã vô cùng khó coi. Đứa con này có được không dễ chút nào, thiên phú cũng tốt, vì vậy ngày thường ở tiên đảo đều được chiều chuộng, ai biết được lại được chiều đến nỗi vô pháp vô thiên như thế này.
Sớm biết sẽ có ngày như hôm nay thì đã không dẫn nó tới đây.
"Cứ để cho nó nói". Trẫm muốn xem xem tên thần kinh này muốn nói gì.
Đảo chủ nào dám buông tay: "Tiên tôn bớt giận, tên tiểu tử này ta nhất định sẽ quản giáo chặt".
"Không sao, ngươi cứ để cho nó nói". Minh Thù nở nụ cười ôn hòa, dường như không để bụng chuyện vừa rồi.
Đảo chủ nhìn về phía Tiên Đế, Tiên Đế hiện tại cũng không đoán ra được vị tiên tôn đang bị "kích động" này sẽ nghĩ thế nào, đành gật đầu với đảo chủ.
Đảo chủ do dự một lát, từ từ buông thiếu niên ra.
Thiếu niên phất ống tay áo một cái, hoàn toàn không thấy ánh mắt của cha mình, giọng nói còn cao hơn lúc nãy nữa: "Để cho người làm sư phụ của ta, đó là ta xem trọng người. Người cho rằng ai cũng có thể làm sư phụ ta sao?"
Ôi, tên thần kinh này cũng được lắm, một câu nói mà đắc tội cả thiên giới?
Minh Thù cười: "Ngươi cho rằng ai cũng có thể làm đồ đệ của ta sao?"
Đôi mắt của thiếu niên chuyển động, giọng nói vẫn kiêu ngạo như cũ: "Ta là người duy nhất của Bồng Lai tiên đảo dư sức để làm đồ đệ của người".
Minh Thù cười: "Bây giờ ngươi ra ngoài quỳ, đợi khi nào tâm tình ta tốt, ta sẽ suy nghĩ thêm".
"Ta…"
Sắc mặt Tiên Đế đã có chút không ổn, cho dù là một đứa bé thì những lời nói hôm nay cũng đã quá mức kiêu ngạo.
Thiếu niên bị che miệng lại lần nữa. Đảo chủ quát lớn hai câu, thiếu niên lúc này mới thôi giãy giụa.
Hắn bị đảo chủ lôi đi, nhìn từ xa xa có thể thấy người thiếu niên bị ấn quỳ ở bên ngoài.
"Khụ… Tiểu hài tử này chưa trải qua thất bại gì, không biết trời cao đất rộng". Tiên Đế hoà giải.
"Kế tiếp đi".
Hiện tại đương nhiên ông không dám nhắc đến chuyện thu nhận đồ đệ với Minh Thù nữa.
Người tiếp theo bước lên, không ai còn dám hống hách như thiếu niên kia nữa, quy củ đứng ở trong sân nhưng có thể được chọn trúng đã ít lại càng ít.
Những người không được chọn cũng không trở về mà ở lại Tiên giới lập Tiên gia học phủ, tiến hành học tập, về sau tận tâm cống hiến cho Tiên giới.
Thiên Lộc Yến không chỉ đơn giản có mỗi chuyện này, còn có bẩm báo các nơi, tố cáo gì đó, tương đương với đại hội tổng kết mỗi năm một lần.
Minh Thù nghe đến buồn ngủ, đợi sau khi ăn xong điểm tâm, Minh Thù liền đi ra.
Tiên Đế không dám nói gì, chỉ phải cam chịu cử chỉ của cô.
Tạ Sơ Dương nhìn cô vài lần, nỗi lòng phức tạp. Cô nhằm vào Long Sa Tuyết giống như là đang quan tâm, nhưng nhìn ánh mắt tình cờ của cô lại cảm thấy như cô căn bản không hề quan tâm.
"Phu quân, ta hơi chóng mặt". Long Sa Tuyết nhỏ giọng nói.
"Ta đưa nàng trở về".
"Cảm tạ phu quân". Long Sa Tuyết nói giọng thân thiết mang theo vài phần ngượng ngùng.
Đời trước nàng tùy hứng quá mức làm cho rất nhiều người không thích nàng, cho nên bây giờ nàng muốn tém bớt tính tình của mình.
Tạ Sơ Dương cáo từ Tiên Đế, cảm xúc chúng tiên phức tạp. Ngân Tranh tiên tôn vừa mới đi, Tạ Sơ Dương cũng rời đi, chắc có nội tình.
–
Bên ngoài sân, thiếu niên đang quỳ với vẻ mặt không phục thấy cô bước ra một mình, trực tiếp đứng lên: "Vì sao người không thu nhận ta?"
Minh Thù buồn cười liếc nhìn hắn: "Tại sao ta lại phải thu nhận ngươi? Ngươi là người trên trời chỉ có một hay là độc nhất vô nhị dưới đất?"
"Người có thiên phú như ta đến mấy trăm năm người cũng không gặp được một người. Thu nhận ta làm đồ đệ, chờ ta tung hoành khắp trời đất, người sẽ vẻ vang mặt mày, không tốt sao? "
"Ồ, ta cảm thấy hiện tại ta cũng đã rất vẻ vang rồi, không cần thêm nữa".
Thiếu niên: "…"
Thiếu niên có chút không cam lòng, ngẩng đầu nói: "Nếu người không thu nhận ta làm đồ đệ thì ta sẽ quấn lấy người, luôn luôn quấn lấy người".
"Ngươi coi Tiên giới là hậu viện của nhà ngươi sao, muốn tới thì tới?" Ngươi muốn bái trẫm làm sư nhưng trẫm không nhận đấy, tức chết ngươi!
Thiếu niên đột nhiên giảo hoạt cười rộ lên: "Ta có thể ở lại Tiên gia học phủ".
Minh Thù: "…" Quên mất cái này.
Nhưng nhìn bộ dạng bao che cho con của đảo chủ Bồng Lai tiên đảo, hắn sẽ vui vẻ để tên thần kinh này ở lại sao?
Minh Thù cảm thấy không quá khả thi.
"Vậy ngươi cố gắng lên". Minh Thù mỉm cười.
"Ôi, người đừng đi…" Thiếu niên níu lại áo choàng của Minh Thù.
"Người nói cho ta biết rốt cuộc là người không ưa ta ở điểm nào. Ta thực sự rất lợi hại, hơn nữa rất thông minh. Người thu ta làm đồ đệ tuyệt đối không tổn thất".
Tạ Sơ Dương vừa đúng lúc dẫn theo Long Sa Tuyết đi ra. Hắn thấy thiếu niên kéo Minh Thù như vậy liền sầm mặt lại, ánh mắt phảng phất nổi lên bão tố.
Tiếp đó hắn đột nhiên ôm Long Sa Tuyết vào ngực mình, đi nhanh tới.
Long Sa Tuyết cho rằng Tạ Sơ Dương đang làm để cho lão yêu bà kia nhìn nhưng nàng cũng có thể lợi dụng…
"Ai da…"
Long Sa Tuyết đột nhiên trẹo chân, cả người ngã hẳn vào lòng của Tạ Sơ Dương.
"Không sao chứ?" Tạ Sơ Dương thấp giọng hỏi.
Long Sa Tuyết lắc đầu nhưng biểu hiện trên mặt lại rõ ràng là có sao.
"Long công chúa, trước đây ngươi là tiên giả à?" Minh Thù bắt lấy cơ hội tăng giá trị thù hận.
"Ta chưa thấy chuyện tiên nhân lại có thể trẹo chân ở Tiên giới cả".
Long Sa Tuyết bất hòa với Minh Thù, nàng núp trong lòng Tạ Sơ Dương uất ức không thôi.
"Ngân Tranh muội bớt khó chịu đi". Ánh mắt của Tạ Sơ Dương rơi vào cánh tay vẫn đang nắm lấy áo choàng của Minh Thù, sắc mặt trầm hơn, đột nhiên ôm lấy Long Sa Tuyết.
"Tránh ra".
"Ta không tránh thì còn muốn đánh ta sao?" Đường rộng như vậy, dựa vào cái gì mà bắt trẫm phải tránh, không tránh.
Thiếu niên nhìn chằm chằm Long Sa Tuyết, sự tinh tế hiện lên giữa hai hàng lông mày kiêu ngạo. Hắn đột nhiên hừ nhẹ lên tiếng: "Đường này rộng như vậy, sao lại phải nhường?"
"Còn nhỏ tuổi mà đã kiêu căng như thế, phụ thân của ngươi không dạy ngươi cái gì gọi là tôn ti trật tự sao?" Tạ Sơ Dương vốn không muốn tiếp thiếu niên nhưng lúc này thiếu niên đưa tới cửa, hắn tự nhiên không cần khách khí:
"Tiên giới không phải là Bồng Lai tiên đảo, không tới lượt ngươi nói chuyện!"
"Ta cũng chẳng nói gì sai". Thiếu niên không phục.
"Thân phận của người và sư phụ như nhau, tại sao phải tránh đường cho người?"
"Sư phụ?" Giọng nói của Tạ Sơ Dương trầm trầm:
"Muội thu nhận hắn làm đồ đệ?"
[Ký chủ cố lên, tiếp tục kéo giá trị thù hận của Tạ Sơ Dương, tôi có thể phát nhiệm vụ cho cô.] Hài Hòa Hiệu bắt đầu giật dây Minh Thù.