Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 295: Hắc Liêu Võng Hồng (15)

Một câu nói là chủ đề dự thi không hợp liền đuổi Kiều phá sản. Kiều phá sản còn chưa trải qua tức giận dạng này.

Chủ đề là mới, hắn chỉ thêm vào một vài yếu tố phục cổ, sao lại không mới?

Kiều phá sản xắn tay áo muốn đi xuống nói lý với giám khảo.

Khán giả phía dưới cũng kích động, nhưng đa phần khán giả đoán chừng đều bị mua chuộc, lúc này thái độ chỉ im lặng không nói.

Một phần nhỏ căn bản không tạo được sóng gió gì.

Minh Thù không có phản ứng, chỉ yên tĩnh mỉm cười nhìn mấy vị giám khảo, không biết tại sao đối diện với ánh mắt mỉm cười của Minh Thù, một vài giám khảo đều thấy sống lưng phát lạnh giống như bị thứ gì đáng sợ nhìn chằm chằm.

"Mau kéo bọn họ xuống."

Giám khảo ra lệnh cho nhân viên công tác bên cạnh.

Nhân viên có chút khó xử, đây không phải là làm bậy sao? Dù không phải người trong nghề, cũng nhìn ra được tác phẩm Kiều Vũ như thế nào.

Nhưng hiện tại ngay cả vòng đấu loại cũng không qua được, đến lúc đó báo chí sẽ viết thành dạng gì.

"Còn đứng đó làm gì? Mau đi!" Giám khảo quát lớn một tiếng.

Nhân viên công tác nhanh chóng thông báo hậu trường dẫn hai người kia đi.

Người dẫn chương trình cũng xấu hổ, nhưng cũng may là sự cố kiểu đó hắn đều gặp qua biểu hiện coi như bình tĩnh.

Ngay khi hắn chuẩn bị đi tới điều tiết bầu không khí, đột nhiên có người vội vã chạy tới.

"Khụ…"

Người dẫn chương trình nhanh chóng ngăn cản nhân viên này đi lên, tự mình đi tới: "Ngại quá, công tác thống kê số liệu lúc nãy của hậu trường xảy ra trục trặc, chúng tôi thống kê số phiếu một lần nữa… Chúc mừng Kiều Vũ tiên sinh đã vào vòng trong."

Người dẫn chương trình mỉm cười nhìn Kiều Vũ.

Đám giám khảo sửng sốt.

"Dù số phiếu người xem đủ, điểm của chúng tôi cũng không đủ mà!"

Giám khảo đưa ra nghi vấn: "Cậu ta không thể vào vòng trong, tác phẩm không phù hợp với chủ đề cuộc thi."

"Xin lỗi Chu tiên sinh, có một phiếu thông qua của Giang tổng."

Người dẫn chương trình mỉm cười giải thích với giám khảo. Trò chơi của kẻ có tiền, hắn thực sự không muốn hiểu.

Giang tổng…

Sắc mặt giám khảo khó coi nhìn nơi nào đó ánh sáng lờ mờ.

Minh Thù nhìn theo giám khảo, Giang Vọng hơi cúi đầu xem di động cũng không nhìn lên khán đài.

Mà thời điểm Minh Thù nhìn sang, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau cách ánh đèn cùng sân khấu.

Minh Thù cong môi khẽ cười.

Giang Vọng có chút hoảng hốt dời tầm mắt, thậm chí cuối cùng là đứng dậy nhanh chóng bỏ đi.

Đi ra hội trường, Giang Vọng đột ngột dừng lại.

Lão tử đi làm gì?

Giúp cô như thế, làm cho mình dường như cảm thấy rất chột dạ?

Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên: "Nếu các vị không ý kiến, vậy bây giờ chúng ta mời nhà thiết kế kế tiếp…"

Giang Vọng lên tiếng, giám khảo có thể nói cái gì?

Kiều phá sản xuống phía dưới, gương mặt giận dữ: "Đám người kia thật gan to bằng trời, mình không hoạt động trong giới chỉ có một đoạn thời gian, bọn họ tưởng bản thiếu gia đây đã chết rồi sao?"

"Không được, chuyện hôm nay không thể bỏ qua."

"Bản thiếu gia không chỉnh bọn họ đến kêu cha gọi mẹ, sẽ không gọi là Kiều Vũ."

"Tiểu Mãn, không phải là Giang Vọng thật sự thích em chứ?"

Kiều Vũ quay ngoắt trọng tâm câu chuyện, đột nhiên nói đến trên người Giang Vọng.

"Anh nói thử xem?"

Giang Vọng có thích hay không thì cô không biết, thế nhưng Giang Vọng nhất định sẽ biểu hiện thích cô… Giống như bọn họ.

Giống như bọn họ…

Minh Thù suy nghĩ một chút đột nhiên nở nụ cười, thật thú vị.

Kiều Vũ nghẹn một cái, từ từ giơ ngón cái lên.

Trâu bò!

Thường Phong mang theo Hứa Du Nhiên từ bên cạnh đi tới, ánh mắt hắn đảo qua trên người Minh Thù giống như đang quan sát hàng hóa.

Hứa Du Nhiên rất quy củ đứng bên cạnh hắn cũng không nhìn Minh Thù, giống như là không quen biết cô.

"Thường Phong, mày nhìn cái gì?"

Kiều Vũ liền không vui, tiểu thanh mai nhà hắn có thể cho chó sao chép nhìn được sao?

"Chuyện hôm nay, là mày đang giở trò quỷ?"

"Kiều Vũ, mày đừng ngậm máu phun người, tao có thể có bản lãnh gì động đến Kiều đại thiếu gia như mày?"

Thường Phong châm chọc, thái độ càng ác liệt đối chọi gay gắt với Kiều Vũ.

"Lên giường với hàng tá người không phải sao, đây không phải bản lĩnh sở trường của mày ư?"

Kiều Vũ cũng không khách khí.

Sắc mặc Thường Phong hơi khó coi, nhưng chợt không biết nghĩ tới cái gì lại cười cười: "Kiều Vũ, Tề tiên sinh nói lát nữa mời tao đi ăn."

Kiều Vũ nhíu mày.

Thường Phong thoáng như chiếm thế áp đảo: "Kiều Vũ, chúng ta gặp ở chung kết."

Cho đến khi đi, Hứa Du Nhiên mới liếc mắt nhìn Minh Thù, lộ ra nụ cười cổ quái.

Minh Thù mím môi mỉm cười, Hứa Du Nhiên còn chưa phản ứng kịp, thân thể cô ta đột nhiên nhào qua Thường Phong.

Hai người ngã trong đống đạo cụ với tư thế thân mật.

Minh Thù từ từ thu chân, từ trong áo khoác lấy ra một túi kẹo, giống như người ngáng chân không phải cô.

"Tô Mãn!"

Hứa Du Nhiên giùng giằng đứng lên, lửa giận ngập trời: "Cô ngáng chân tôi muốn làm gì hả?"

Minh Thù nhìn trần nhà, bắt đầu xằng bậy: "Chân không nghe theo sai khiến muốn cùng cô tiếp xúc thân mật một chút, tôi cũng ngăn không được."

Mặt Hứa Du Nhiên đỏ lên: "Cô… Cô nói bậy! Chân trên người cô, làm sao cô lại không khống chế được!"

Minh Thù chính là cố ý.

Minh Thù không hề để ý tâm tư bị vạch trần: "Chắc là do chuột rút."

Muốn kéo giá trị thù hận phải nói bậy, trẫm cân nhắc lâu lắm mới nghĩ ra được.

Hứa Du Nhiên: "…"

Thường Phong cũng từ dưới đất đứng lên, sắc mặt khó coi tiếp nhận cơn tức của Hứa Du Nhiên:

"Tô tiểu thư, cô đừng cho là bản thân có chút danh tiếng là muốn làm gì thì làm. Thứ cho tôi nói thẳng, ngay cả bên lề cái vòng này cô cũng không có cửa sờ tới."

Một người đẹp dù lợi hại cũng chỉ là một người đẹp.

Minh Thù cực kỳ sảng khoái: "Đưa cho anh sờ."

Người đứng trên đỉnh kim tự tháp còn cần phải leo kim tự tháp sao?

Không cần.



Dường như tâm tình Kiều phá sản không tốt lắm, cho đến khi vòng đấu loại kết thúc đều thể hiện gương mặt khó chịu.

Kiều phá sản gọi điện thoại chuẩn bị giáo huấn cho đám dám giở trò với hắn, đã nói xong rồi còn chưa thấy Minh Thù đi ra, Kiều Vũ buồn bực đứng ở cửa nhìn xung quanh.

Ánh mắt quét người từ bên trong đi ra, Kiều Vũ lập tức chạy tới: "Tiểu Mãn, em làm gì thế?"

"Hoạt động tay chân một chút."

Minh Thù mỉm cười: "Đi thôi, mời em ăn đại tiệc."

"Hoạt động tay chân cái gì? Bên trong có gì hoạt động hay ho sao?" Kiều Vũ không hiểu.

Lúc này mấy giám khảo nằm kêu rên trong phòng: "…"

Chú cảnh sát, chúng tôi muốn báo án.

"Thường… Gì đó, từng có thù với anh?" Minh Thù không trả lời câu hỏi của Kiều Vũ.

"Ừ."

Đáy mắt Kiều Vũ hiện lên vài phần căm ghét: "Em biết ban đầu nhà anh không muốn để anh học thiết kế thời trang nhỉ?"

Minh Thù gật đầu, Kiều Vũ là lén đi học, sau này tự mình lăn lộn không được, cha mẹ Kiều Vũ mới nhả ra đưa hắn ra nước ngoài tu nghiệp.

"Chính là đoạn thời gian anh ra nước ngoài đó, anh và hắn cùng học một thầy."

Kiều phá sản "ừ" một tiếng: "Từ nhỏ anh đã lăn lộn trong giới, vẫn là lần đầu gặp phải loại người như vậy, không biết xấu hổ quả thực là thiên hạ vô địch. Hắn sao chép thiết kế của anh một lần, còn cầm đi nhận giải thưởng. Nhưng sau đó anh tìm người đánh hắn một trận, về sau không biết hắn nói cái gì với thầy, thầy bắt đầu nhằm vào anh. Anh nào chịu được cơn tức này, chưa được vài ngày liền bỏ đi."