Nguyên Tịch áy náy nhìn Minh Thù, cô không thể ngăn cản Tư Lạc.
Minh Thù cũng không thể đánh một trận với Tư Lạc trên xe, cho nên Minh Thù ngồi bên cạnh bọn họ.
Xe đến đón bọn họ nhỏ hơn ban đầu, còn có mấy người Chu đội trưởng ngồi, cho nên hầu như không có chỗ trống.
Hạ Phù đứng trước mặt Minh Thù, ý bảo cô nhường một chút, không nên một người chiếm hai chỗ.
“Cậu không phải là Hạ tổng đội sao, ngồi xe chuyên dụng với bọn họ đi.”
Minh Thù gây gỗ với Mễ Lạp lại bắt đầu gây với Hạ Phù, khiến những người còn lại không hiểu chuyện gì, lúc trước không phải quan hệ của cô và Hạ Phù tốt lắm sao?
Hạ Phù không ngừng thôi miên bản thân, không nên tính toán với bệnh thần kinh, muốn thông cảm săn sóc bệnh thần kinh.
Hắn trực tiếp ra tay, ôm Minh Thù ném vào bên trong.
“Oa!”
Trong xe ồn ào.
Ánh mắt Hạ Phù đảo qua, những âm thanh kia liền ngừng. Mọi người nhìn nhau, nói sang chuyện khác.
Minh Thù âm thầm đạp Hạ Phù một cước, đá ngay vào bắp chân Hạ Phù, xém chút nữa Hạ Phù không nhịn được đánh lại.
Hạ Phù cắn răng, nghiêng người ngăn cản tầm nhìn bên ngoài, lúc này mới nó:
“Cậu ăn cái gì lớn lên.”
Cô mạnh như vậy!
Chân lão tử tê rần rần.
Minh Thù cười sáng lạn, nhấn mạnh nói từng chữ một:
“Ăn thịt người.”
Mẹ nó, cô có biết bản thân là Huyết tộc, không phải con người, ăn cái cọng lông đó!
Hạ Phù nghiêm túc: “Vậy lúc nào thì cậu ăn tôi?”
“Cậu?”
Ánh mắt Minh Thù đảo lên đảo xuống: “Lớn lên béo như vậy, tôi phải cân nhắc đã.”
Hạ Phù không tin cô không nghe ra ý của mình, cố gắng nhích lại gần Minh Thù:
“Cậu biết ý tôi không phải là như vậy!”
“Ừm.”
Minh Thù đè ngực hắn lại, phòng ngừa anh ta tới gần chút nữa, cô mỉm cười:
“Tôi không có cảm giác.”
Hạ Phù: “…”
Lão tử chịu thua!
Không nói thì thôi, vừa mở miệng thì thật đáng sợ!
Hạ Phù nhịn một chút, hất tay cô ra ngồi thẳng: “Cậu đừng quên, ban đầu là ai cứu cậu.”
Giọng nói Minh Thù nhàn nhạt, mơ hồ mang theo ý cười: “Dù cho cậu không cứu tôi, tôi cũng không chết.”
Hạ Phù: “…”
Mẹ nói, hắn mới rời đi một tuần, rốt cuộc cô đã bị ai tẩy não!
Đừng để lão tử điều tra ra.
Bằng không sẽ để hắn ta sống không bằng chết.
“Có ai thấy Vân Sách không?”
Ngoài xe đột nhiên có người hỏi, mọi người nhìn quanh người trong xe, không ai thấy cái đầu đỏ kia.
“Hình như từ lúc lâu đài nổ đã không thấy hắn.”
“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Lâu đài vừa có người chết, vừa bị nổ, học sinh vừa bình tĩnh lại, lại bắt đầu lo sợ.
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh.”
Giọng nói Vân Sách từ ngoài xe vang lên, đầu tóc đỏ kia xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
“Mau lên xe ngồi đi.”
Chu đội trưởng theo lên xe: “Chúng ta lập tức xuống núi, mọi người có thể nghỉ ngơi, trên xe rất an toàn.”
Ánh mắt Vân Sách đảo qua Minh Thù, tìm một chỗ ngồi xuống.
Xe khởi động, chạy xuống núi.
Lúc xuống núi lại bị một chiếc xe ngăn cản.
Chu đội trưởng tối mặt xuống dưới giải quyết: “Không có việc gì cả chỉ là chủ nhân lâu đài lo lắng, đi theo chúng ta xuống núi.”
Mọi người tới nơi này chưa từng gặp qua chủ nhân lâu đài, nghe nói như vậy có chút ngạc nhiên nhìn ra ngoài xe.
Nhưng cửa sổ xe đó đều đóng kín mít, hoàn toàn không nhìn thấy bên trong.
Xe khởi động lần thứ hai, chiếc xe kia đi theo sau khoảng cách nhất định. Dọc đường rất an toàn, vừa đưa bọn họ xuống chân núi, chiếc xe kia liền quay đầu đi hướng khác.
Giống như thật sự chỉ đi theo bọn họ xuống núi.
Dọc đường Minh Thù không nói chuyện với Hạ Phù, dường như Hạ Phù muốn trò chuyện nhưng bên trong xe quá yên tĩnh, nên hắn cũng không nói gì.
Đến trường đã mười giờ sáng, chủ nhiệm lớp cùng mấy giáo viên chờ ở cổng trường.
Chủ nhiệm lớp: “Mọi người đều mệt rồi, về nghỉ trước đi, thời gian đi học cụ thể tôi sẽ thông báo sau.”
Đa số học sinh trở lại chỗ của mình, đều bình tĩnh lại, vây xung quanh nghe chủ nhiệm nói chuyện.
Minh Thù xuống xe, nhìn sang Chu đội trưởng đi sang bên đó.
“Chu đội trưởng.”
Chu đội trưởng vừa thấy người liền nhanh chóng đứng thẳng, đây chính là Huyết tộc mà Hạ tổng đội trưởng chăm sóc:
“Sao, cô bé có chuyện gì không?”
“Giao dịch.”
Chu đội trưởng nhìn sang phía Hạ Phù, Hạ Phù một tay bỏ vào túi quần, đứng dưới ánh mặt trời cúi đầu bấm điện thoại.
Ngay sau đó, di động của anh ta liền vang lên.
Chu đội trưởng nhanh chóng lấy ra xem, sau đó nhìn Minh Thù:
“Giao dịch gì?”
“Anh nhất định muốn nói ở chỗ này sao?”
Minh Thù nhướng mày.
Chu đội trưởng mở cửa xe: “Lên rồi nói.”
…
Năm phút sau.
Hạ Phù nhận được tin nhắn của Chu đội trưởng.
[Cô ấy đang giữ đồ có liên quan đến Vân Sách, Hạ tổng đội, vụ án cậu theo đuổi bốn năm trước!!!]
Mấy dấu chấm than, có thể thấy Chu đội có kích động đến nhường nào.
Bốn năm trước.
Một cô gái chết trong lớp một trường nào đó, là do Huyết tộc cắn chết. Liên tiếp sau đó có vài vụ án tương tự xảy ra tại xung quanh khu vực đó, nên bọn họ có điều tra.
Khi đó hắn vừa mới gia nhập đội, người dẫn dắt hắn nhận được vụ án này, nên hắn cũng có điều tra về vụ này.
Đó là vụ án đầu tiên của hắn, cũng là vụ án duy nhất hắn không phá được.
Bởi vì khi điều tra bị rất nhiều ngăn cản, mà đối tượng bị nghi ngờ nhiều nhất là Vân Sách, nhưng hắn được đưa ra nước ngoài, nên về sau vụ án liền tạm ngừng.
Hạ Phù khẽ nhíu mày.
Hạ gia không cho hắn động vào người Vân gia… Nhưng mà, để công bằng hắn không thể không làm.
Hạ Phù trả lời.
[Dù cô ấy nói yêu cầu gì cũng đáp ứng.]
Nếu như có thể dâng tôi cho cô ấy cũng được.
Đương nhiên, những lời này Hạ Phù không nói, anh ta sợ Minh Thù xuống xe đánh hắn.
Minh Thù không nói yêu cầu gì kì lạ, chỉ yêu cầu thật nhiều khẩu phần lương thực.
Chu đội trưởng báo cáo lại cho Hạ Phù, Hạ Phù im lặng rất lâu, cô là heo sao?
Chưa thấy Huyết tộc nào lại ham ăn như cô.
Hạ Phù như bị ma nhập, nhưng đợi khi anh ta nghĩ lại thì phát hiện cái gì cũng nhớ không nổi.
Anh ta lắc đầu.
Lần trước sau khi ra khỏi phòng điều trị tâm lý, anh ta cũng có cảm giác này.
Lần sau chắc chắn không thể bị bắt đến căn phòng u ám kia, những người đó thực sự toàn những tên đáng sợ!
…
“Đinh đoong.”
Minh Thù từ ghế sô pha ngẩng đầu, trễ thế rồi.
Ai vậy?
Không muốn mở cửa.
Minh Thù quyết định làm như không nghe.
Nhưng người ngoài cửa kiên nhẫn ấn chuông.
Minh Thù gãi đầu, chân trần bước ra mở cửa.
Người đứng ngoài cửa không phải ai khác chính là Hạ Phù, bên chân anh ta còn đặt vài cái rương, hơi thở hơi gấp gáp, chắc là vừa mang đồ lên.
“Trong đội các anh không có người à, cần Hạ tổng đội tự mình đưa đến sao?”
Hơn nữa lúc này là nửa đêm, anh ta muốn làm gì.
Hạ Phù mặt không đổi, nói: “Để ở đâu?”
Minh Thù cười: “Để đây là được, lát nữa có người mang vào.”
Có người đến mang vào!
Là cái người thừa dịp anh ta không có ở đây, đào góc tường hắn sao?
Không được, phải xem!
Tên chết tiệt nào dám đào góc tường lão tử.
Hạ Phù cúi đầu che lại ánh mắt sắp bùng nổ.
Xách một rương đi vào bên trong. Minh Thù ngăn cản:
“Hạ tổng đội, tôi không mời cậu vào.”