Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 260: Kiến Tập Tự Dưỡng (20)

Hung thủ không tìm được, ngược lại bộ giám thị Huyết tộc tới.

Quản gia không báo cảnh sát, hắn nghi ngờ có ai đó đã báo, nhưng bọn họ đã đến rồi nên không thể cản lại được.

Phải biết rằng đám người này rất lợi hại, năng lực và quyền lợi có thể sánh bằng các tộc lớn khác.

Huyết tộc cũng không muốn đắc tội.

“Hạ tổng đội.”

Chu đội vừa vào nhà ăn liền đi đến bên cạnh Hạ Phù:

“Nơi này quá đặc biệt, đây là địa bàn Huyết tộc thân vương Louis sao?”

Hắn cố gắng hạ giọng câu nói phía sau.

Hạ Phù lạnh lùng không trả lời, Chu đội sớm đã quen, xoay người hỏi quản gia:

“Nghe nói có người bị Huyết tộc cắn chết? Thi thể ở đâu? Trước hết để tôi kiểm tra sau đó đến hiện trường. Các người bảo vệ những học sinh này, thuận tiện tra hỏi tình huống lúc đó.”

Câu phía sau là dặn dò thuộc hạ của hắn.

Quản gia đồng ý đưa Chu đội trưởng đi xem thi thể.

Có lẽ xuất hiện thêm nhiều người, khiến con người ở đây nhẹ nhàng hơn rất nhiều, từ tốn kể lại chuyện lúc đó.

Chắc cũng không cần hỏi Hạ Phù, anh ta ngồi đối diện Minh Thù: “Cậu… cầm… đồ… Vân Sách?”

“Cậu nghĩ như thế nào?”

Hạ Phù không gật cũng không lắc.

Minh Thù cười thản nhiên: “Tôi sẽ không cho cậu xem.”

Hạ Phù: “…”

Lão tử muốn bóp chết cô!

Minh Thù cười tươi tắn.

Trong lòng Hạ Phù chửi thề, cười cái gì mà cười! Có cái gì đáng cười!

Đến khi Chu đội trưởng trở về, Minh Thù và Hạ Phù đã ngừng nói chuyện.

Kết quả là Chu đội trưởng đồng ý với quản gia là bị Huyết tộc cắn chết, mất chín mươi phần trăm lượng máu.

Nhưng đám học sinh không không nói ra được điều gì cần thiết, chỉ có Minh Thù từ hiện trường bước ra.

Chu đội trưởng nhìn cô gái nhỏ ngồi đối diện Hạ tổng đội, trực tiếp loại trừ khả năng này. Hạ tổng đội chưa từng nghi ngờ cô, vậy khẳng định không phải cô làm.

Đừng hỏi vì sao.

Sùng bái mù quáng.

“Tôi đã thông báo trường học, không tìm được hung thủ vẫn đưa bọn họ về trước.”

Chu đội trưởng quay sang quản gia nói.

Quản gia rùng mình, Chu đội trưởng nghi ngờ hung thủ là người trong lâu đài.

“Cũng được, để tránh xảy ra sự cố ngoài ý muốn.”

Quản gia đồng ý, hắn nhìn Minh Thù đề nghị:

“Nhưng hôm nay đã trễ, xuống núi cũng không an toàn, chờ rạng sáng rồi đi.”

Chu đội trưởng nghĩ lại cũng có lý.

Những người này đều là học sinh lớp 11-7 của học viện Tường Vi, không phú cũng quý, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn gánh không nổi.

Hiện tại cách rạng sáng hai tiếng đồng hồ, mọi người hoàn toàn không ngủ được, trở về thu dọn đồ đạc.

Minh Thù không có gì dọn dẹp, nhưng Nguyên Tịch bừa bộn một đống lớn.

“Này này…”

Andy ở bên ngoài vẫy tay với Minh Thù.

Minh Thù liếc Nguyên Tịch còn đang thu dọn đồ đạc, đi ra ngoài đóng cửa:

“Chuyện gì?”

Andy như kẻ trộm nhìn quanh quất:

“Lúc nào kích nổ vậy?”

[Ký chủ, nếu ngươi không kích nổ lúc này thì không kịp nữa đâu.]

Hài Hòa Hiệu nhịn không được, đây là giá trị thù hận đó!

Minh Thù lười nói với Hài Hòa Hiệu nhà cô.

[Ký chủ, ngươi có muốn ghi cái gì đó, nổ xong đưa cho Louis, giá trị thù hận càng tăng cao.]

Ta không nhàm chán như ngươi.

[…]

Nó nhàm chán chỗ nào? Ý kiến này thật sự rất tuyệt.

Minh Thù nghĩ nghĩ: “Đi.”

Andy hưng phấn: “Ngay bây giờ?”

“Có đi không?”

“Đi đi đi, tôi đi kêu Tư Lạc!”

Andy hưng phấn chạy về phòng gọi Tư Lạc, Tư Lạc không muốn điên khùng giống Andy, thế nhưng không lay chuyển được thế quấn người của Andy, đành phải bất đắc dĩ đồng ý.

“Đi thôi.”

Đáy mắt Minh Thù cũng mang theo chút hưng phấn.

Chưa từng trải qua chuyện này với nam chính, có hào quang của nam chính chính chiếu rọi, có lẽ kích nổ nhà người ta cũng không quá khó khăn.

Lâu đài rất lớn nhưng mấy ngày nay Minh Thù tìm hiểu cũng khá chi tiết, khu vực hoạt động của bọn họ ở vòng ngoài bên trái.

Nơi canh giữ cẩn mật là khu đằng sau bên phải, Louis hẳn là ở bên đó.

Cô đã từng quan sát, mỗi tối Mễ Lạp sẽ qua bên kia, lúc trở lại luôn bước đi khó khăn, điều đó chứng minh Louis chắc chắn ở bên kia.

Nhưng bọn họ mỗi ngày miệt mài như vậy, thực sự ổn sao?

Không ăn không tiêu sao?

Không được, hình như có cái gì đó bậy bậy.

“Các người có thuốc nổ sao?”

Tư Lạc đột nhiên nói: “Dự định dùng đầu óc đi kích nổ sao?

“Đúng vậy.”

Andy vỗ đầu một cái nhận ngay ánh mắt khinh thường của Tư Lạc:

“Vi Hề, chúng ta nổ như thế nào?”

“Bom thịt người.”

Minh Thù mỉm cười: “Thoải mái không?”

Andy nghẹn họng: “Tôi… Tôi vẫn nên trở về thôi.”

Minh Thù lấy hai quả rất nhỏ trong túi ra, cùng loại với lựu đạn gì đó, đưa cho Tư Lạc và Andy mỗi người một quả.

Andy liền trừng mắt: “Cậu làm sao có thể đem vào?”

Lúc vào lâu đài, hành lý của bọn họ đều phải kiểm tra, không thể mang bất kì thứ gì phạm pháp.

Minh Thù mỉm cười: “Cho phép cậu sùng bái tôi.”

Andy rất nghe lời, mặt sùng bái: “Vâng vâng vâng, không uổng là nữ vương Huyết tộc.”

Tư Lạc: “…”

Tôi còn chưa chết!

Phân đội đánh bom tránh né phục vụ nên đi đến bên phải lâu đài, có nhiều chỗ có người quản chế, bọn họ còn phải cẩn thận tránh né.

Hành lang khúc khuỷu quanh co, Andy đi đến choáng váng oán giận.

“Suỵt!”

Đột nhiên, Tư Lạc che miệng Andy.

Minh Thù vẫn không lên tiếng, đương nhiên không cần hắn quan tâm. Cô đứng bên tường, liếc mắt nhìn ra ngoài, nói với bọn họ một chữ số.

Có tám người trông coi hành lang.

Minh Thù nghĩ Louis có thể biết cô sẽ đến, nên cô lui về phía sau:

“Chúng ta đổi chỗ khác.”

Andy khó hiểu nhìn Minh Thù.

“Đề phòng gặp chuyện.”

Minh Thù bảo bọn họ lui.

Minh Thù dùng mãn hán toàn tịch sai bảo thú nhỏ đi xem Louis ở đâu, thú nhỏ ghét bỏ từ chối nhưng cuối cùng vẫn bại trận trước mãn hán toàn tịch trong miệng Minh Thù.

Thú nhỏ nhanh chóng trở về, nói cho Minh Thù Louis không ở đây.

Minh Thù không bất ngờ.

Nhưng mà chuyện này không cản trở cô kích nổ.

Nếu Louis không có ở đây, như vậy tùy tiện đi kích nổ vậy.

Minh Thù nhìn xung quanh một chút, ngón tay tùy tiện chỉ một chỗ:

“Ném ở đây cũng tốt, ném đi, rồi quay về.”

Andy: “…”

Tư Lạc: “…”

Bọn họ tránh né bảo vệ, tránh Huyết tộc phục vụ trong lâu đài, vất vả lắm mới đến đây. Cô đột nhiên dừng lại, sau đó không hiểu vì sao kích nổ chỗ này?

Đầu óc có bệnh sao!

Tuy nghĩ rằng Minh Thù có bệnh nhưng Andy vẫn nghe lời ném đồ, Tư Lạc vốn bị Andy kéo tới nên chỉ hừ vài tiếng.

“Cái này sẽ nổ sao?”

“Đương nhiên.”

Minh Thù cũng ném qua, tổng cộng năm cái được ném. Cô nhướng mày nhìn người phía sau:

“Muốn nhìn biểu diễn khói lửa sao? Miễn phí đó!”

Andy: “…”

Tư Lạc: “…”



Ở bên kia lâu đài cổ.

Louis đứng phía trước cửa sổ, từ chỗ cao quan sát ánh sáng thoáng hiện ra xa xa.

“Chủ nhân, cô ta đã đi qua đó còn dẫn theo Tư Lạc và Andy.”

Quản gia ban đầu đứng ở nhà ăn lúc này đứng sau Louis, sắc mặt nghiêm túc bẩm báo.

“Tư Lạc?”

Louis như có chút kinh ngạc: “Hắn cũng tham gia?”

“Chủ nhân, lần này nhân cơ hội diệt trừ hắn, tránh để hắn phá hư chuyện quan trọng của ngài.”

Quản gia nói: “Lần trước cũng vì hắn mà suýt nữa xảy ra chuyện.”

“Tư Lạc thân là điện hạ của Lôi Đức, thế lực trải rộng ra ngoài nước, ngươi nghĩ rằng hắn dễ diệt trừ như vậy sao?”

Louis hạ giọng nói: “Lần trước là chuyện ngoài ý muốn, các ngươi động vào người của hắn… Hơn nữa cô gái kia đúng thật có chút đặc biệt.”

Quản gia biết cô gái mà chủ nhân nói tới là ai.

Hắn đắn đo trả lời: “Người Nguyên gia vẫn luôn rất đặc biệt.”

“Cô ta lại đặc biệt hơn một chút.”