Minh Thù duỗi người một cái, cười hỏi: "Đồ ăn khuya làm xong chưa? Thật là đói!"
Giang Đóa thấy Minh Thù không hề có lạ thường, không biết nên nói cái gì:
"Lập tức làm ngay."
Minh Thù ăn xong bữa khuya, sau khi về phòng cũng không ra ngoài. Giang Đóa nhìn cửa phòng đóng kín, đáy lòng có chút lo lắng.
Sao Tần Triệt lại bị bắt cóc, Tiểu Ly cô ấy…
Giang Đóa ngồi trên ghế sô pha, miên man suy nghĩ hồi lâu. Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, ầm ầm đánh vào lòng người.
Kít két…
Giang Đóa ngẩng đầu thấy được thân hình ngoài cửa.
"Này, cậu còn chưa ngủ?"
Minh Thù nói chuyện nhẹ nhàng: "Đi ngủ sớm chút đi."
"Tiểu Ly… Cậu muốn ra ngoài sao?" Giang Đóa nhìn Minh Thù quần áo chỉnh tề.
"Ừ."
Minh Thù cười khẽ: "Sáng mai tớ muốn ăn bánh bao, làm nhiều một chút nhé."
Giang Đóa sửng sốt một chút, tự dưng bắt đầu hốt hoảng trong lòng. Cô ấy muốn ngăn cản Minh Thù, nhưng lời đến miệng cũng không nói ra được.
Một lát sau, cô ấy mới khô khan nói một tiếng: "Được."
Cuối cùng, Giang Đóa lại bổ sung một câu: "Tớ chờ cậu trở về."
Minh Thù mỉm cười, tia sáng rơi trên mặt cô dường như dịu dàng đến có thể chảy nước. Minh Thù cầm dù ra ngoài, Giang Đóa tiễn đến cửa nhìn thấy cô xuống rồi ra khỏi lầu, che ô biến mất trong mưa.
Giang Đóa bám vào lan can rỉ sắt, tự lẩm bẩm: "Cậu đi tìm anh ta sao?"
Cảnh sắc ngoài cửa sổ bay vυ't, bị ánh sáng cùng màn mưa tạo ra đường cong sáng đẹp kỳ lạ. Chỉ có vài xe cộ qua lại trên đường phố, toàn bộ thành thị đều bao phủ trong tiếng mưa.
"Đến rồi thưa cô."
Cô gái ngồi sau xe hơi hoàn hồn lại trả tiền cho tài xế.
"Cô bé, hơn nửa đêm đến nơi hoang vắng như thế này phải cẩn thận."
Tài xế vừa thối tiền thừa vừa căn dặn.
"Cám ơn, không cần thối lại." Cô gái đẩy cửa xuống xe, giọng điệu ôn hòa.
Lời nói tài xế vang vọng trong xe, cô gái che ô, không nhanh không chậm đến tòa kiến trúc cách đó không xa.
Nước mưa rơi xuống trên dù, tạo thành nhịp điệu diễn tấu trong đêm mưa.
Minh Thù đạp lên bùn đất bẩn loạn, từng bước từng bước tới gần tòa nhà đen như mực.
…
Trong tòa nhà…
Hà Thư Quốc chắp tay đi qua đi lại, cuối cùng đứng ở trước mặt người đàn ông bị trói:
"Tần Triệt, con kiên trì như vậy có ý nghĩa gì?"
Miệng Tần Triệt bị dán kín, một chữ đều không nói được. Hà Thư Quốc xé băng dán miệng hắn.
Tần Triệt hừ lạnh một tiếng, ánh mắt châm chọc nhìn Hà Thư Quốc cũng không nói chuyện.
Hà Thư Quốc chỉ đối diện Tần Triệt vài giây liền dời tầm mắt: "Nể mặt con là cháu ngoại của ta, chỉ cần con ký tên, ta sẽ đưa con ra nước ngoài, nửa đời sau không lo ăn mặc, thế nào?"
Tần Triệt không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm Hà Thư Quốc.
"Đừng làm ta mất kiên nhẫn."
Hà Thư Quốc hơi nổi giận: "Bây giờ còn ai có thể cứu con? Người bên cạnh con cũng không còn, những người còn lại đều là người của ta. Con trông cậy vào những cảnh sát kia sao?"
Nếu như không phải Tần Triệt gắt gao chèn ép ông, ông cũng sẽ không đi đến bước này.
"Hà tiên sinh, đã lâu không gặp."
Giọng nói trong trẻo của cô gái từ đằng xa truyền đến. Đôi mắt Tần Triệt trừng lớn, sao cô ấy lại tới đây chứ?
Cô gái mỉm cười, từ trong bóng tối đi ra. Trong tay nắm lấy ô che mưa, đầu nhọn của ô nhỏ tạo ra dòng nước chuyển động theo một đường quanh co.
Tần Triệt thấy thân hình Minh Thù tiến đến gần, cuối cùng cũng có phản ứng, gầm nhẹ:
"Chuyện này không liên quan tới em ấy, để em ấy đi."
"Ơ, rốt cuộc cũng đồng ý nói chuyện rồi sao?"
Hà Thư Quốc kinh ngạc: "Xem ra vị cháu ngoại không có quan hệ máu mủ này, đối với con mà nói còn rất quan trọng."
"Hà Thư Quốc, ông dám đυ.ng đến em ấy, tôi sẽ làm ông hối hận cả đời." Giọng nói Tần Triệt vô cùng tàn nhẫn.
"Ha ha ha ha… Thật thú vị." Hà Thư Quốc vỗ tay cười lớn.
Ông ta quay đầu nhìn Minh Thù: "Nguyễn tiểu thư, cô còn thật sự dám đến đây sao?"
Minh Thù cười trước rồi nói: "Ông dám mời, tôi đương nhiên dám đến."
Giọng Tần Triệt có chút khàn khàn, gắt gao nhìn chằm chằm Minh Thù: "Nguyễn Ly, rời khỏi nơi này. Chuyện này không liên quan đến em."
Minh Thù lắc đầu, cười nói: "Vậy không được, người ta đã tự mình phát thiệp mời cho em, sao em có thể để bọn họ thất vọng được chứ? Anh nói đúng không, Thẩm tổng?"
Cô nhìn Hà Thư Quốc, cuối cùng lại gọi Thẩm tổng.
Hà Thư Quốc hơi kinh hãi, theo bản năng nhìn về nơi nào đó. Tần Triệt dường như đã sớm biết, cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chỉ nhìn chằm chằm Minh Thù, dường như rất sợ cô xảy ra chuyện gì.
Thân hình thon dài từ chỗ tối đi tới, giọng nói cũng không biết là trào phúng hay là xem thường:
"Nguyễn tiểu thư, quả thật thông minh hơn người."
Minh Thù chống mũi ô xuống đất, nhẹ nhàng xoay xoay hai vòng, bọt nước rơi xuống mặt đất:
"Cám ơn đã khen ngợi. Suy cho cùng anh cũng không lợi hại mấy."
"Tôi thật sự rất tò mò, sao cô lại biết được chuyện này?"
Thẩm Viễn Chiêu đứng khuất bóng, mặt giấu trong bóng tối nên không thấy rõ sắc mặt.
Minh Thù tiếp tục chuyển động cán dù: "Thẩm tổng, anh nghĩ người thừa kế Nguyễn gia như tôi chỉ để ngồi chơi sao?"
Mặc dù, Nguyễn thị không ở nơi này, nhưng muốn biết một chút tin tức cũng không khó.
Cô còn nhìn chằm chằm vào Hà Thư Quốc và Thẩm Viễn Chiêu. Ông ta thật sự cho là cô không làm nữa, chính là không làm gì nữa.
Hai người này làm cái gì, cô đều nắm rõ.
"Tôi suýt nữa đã quên."
Thẩm Viễn Chiêu dừng một chút: "Nguyễn tiểu thư còn dám đến một mình sao? Tôi nên nói là Nguyễn tiểu thư gan lớn hay là nói cô ngu xuẩn?"
"Bởi vì…"
Minh Thù kéo dài giọng nói, nụ cười rực rỡ: "Có chút bí mật không thể để cho người khác biết."
Thẩm Viễn Chiêu có thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Minh Thù rõ ràng.
Dường như nụ cười là tất cả biểu cảm của cô.
Không tức giận, không lo lắng, không cảnh giác, không đề phòng…
Tựa như một đứa trẻ không hiểu sự đời, hay một sinh vật vô hại.
Nhưng trong lòng Thẩm Viễn Chiêu không thấy nhẹ nhõm như vậy, nếu người phụ nữ này quả thực biểu hiện vô hại như thế, thì hắn cũng không nhiều lần bại trên tay cô. Thẩm Viễn Chiêu giơ tay lên, lập tức tuôn ra nhiều bóng đen trong bóng tối, tất cả đều dùng súng chĩa vào Minh Thù.
Ô vẫn còn đang xoay.
Một vòng lại một vòng…
Minh Thù mím môi cười khẽ: "Xem ra người muốn lấy mạng tôi chính là Thẩm tổng."
Thẩm Viễn Chiêu cau mày, ngạo nghễ nhìn Hà Thư Quốc: "Hà tiên sinh, kế tiếp phải xem ông rồi."
Không biết Hà Thư Quốc đang nghĩ gì, Thẩm Viễn Chiêu gọi ông ta lần thứ hai, Hà Thư Quốc mới quay đầu nhìn Tần Triệt, mặt tối sầm nói:
"Tần Triệt, nếu con không đồng ý, ta đây cũng chỉ có thể để Nguyễn tiểu thư đi trước chờ con."
Thẩm Viễn Chiêu muốn Minh Thù chết, đây là điều kiện giao dịch của hắn và Hà Thư Quốc. Dù Tần Triệt đồng ý điều kiện của Hà Thư Quốc, kết cục cuối cùng của Minh Thù cũng sẽ không tốt.
Hà Thư Quốc hiểu đạo lý này, nhưng hiện tại ông ta đâm lao phải theo lao, nếu như cô gái kia có chuyện gì… Vậy cũng không thể trách ông.
Khóe môi Tần Triệt cong lên đầy châm chọc, hắn giương mắt nhìn cô gái xoay dù đầy bình tĩnh trong đám người, nghiêm túc hỏi:
"Em tới vì ai?"
Vì hắn hay là…
Ô chợt ngừng, ngón tay mảnh khảnh nắm cán ô.
Cô gái chậm rãi cười: "Đương nhiên là vì tôi."
…
Sự tình phát sinh quá nhanh, Hà Thư Quốc và Thẩm Viễn Chiêu đều không phản ứng kịp.
Sau khi, Minh Thù nói xong câu kia, cô đột nhiên ra tay. Dường như trong lúc đó, ô trở nên vô cùng sắc bén đâm chính xác vào vai người gần nhất.
"Đoàng!"
Tiếng súng vang lên, vang vọng trên không trung khu nhà.
Trước mặt Tần Triệt nhiễm đầy màu máu, dường như hắn vẫn chưa kịp phản ứng với câu nói kia, thì thân thể Minh Thù đã chậm rãi ngã xuống.