"Hà tổng, lấy được đồ rồi."
Hà Thư Quốc cho người mang đồ về, hắn cũng muốn nhìn xem đồ vật này là gì. Nửa giờ sau, đồ vật đến tay Hà Thư Quốc, hắn liếc mắt nhìn cô gái đối diện rồi mở ra phong thư được dán tinh tế.
Trong nháy mắt khi phong thư mở ra, sắc mặt Hà Thư Quốc cũng theo đó mà thay đổi. Trong phong thư là ảnh chụp, không nhiều lắm nhưng mỗi một tấm cũng làm nhịp tim Hà Thư Quốc đập nhanh hơn.
Từ kinh ngạc đến tức giận, từ tức giận đến sợ hãi.
"Nguyễn tiểu thư, đây là ý gì?"
Hà Thư Quốc tức giận, ném ảnh chụp đến trước mặt Minh Thù:
"Cô làm gì Vũ Hiên rồi?"
Ảnh chụp mở ra, phía trên là một người con trai bị trói vào cột không rõ sống chết.
Minh Thù thong thả nhìn chồng ảnh: "Tại sao Hà tiên sinh phải tức giận như vậy chứ? Không phải đây là cách ông mời tôi tới sao? Tôi chỉ là trả lại cho con ông thôi."
Ngón tay cô đè chồng ảnh xuống, ngẩng đầu chậm rãi nở nụ cười: "Tôi thù rất dai."
Cả người Hà Thư Quốc ớn lạnh, rõ ràng khi bắt cóc con hắn, cô đã sớm tính đến mình sẽ bắt cóc cô sao?
Làm sao có thể…
Cả ngày người phụ nữ này không phải tiêu tiền thì chính là ăn, trông hoàn toàn không giống một người có tâm cơ.
Hà Thư Quốc ra hiệu với người bên ngoài, vài người xúm lại phía Minh Thù.
"Nguyễn tiểu thư, cô đã quên rằng bây giờ cô đang ở địa bàn của tôi à?"
Sắc mặt Hà Thư Quốc tối sầm: "Bắt cô ta lại cho tôi."
Minh Thù buồn cười, cô ngăn cản người đầu tiên tấn công, tay cô sờ hông một cái liền lôi ra một khẩu súng. Họng súng đen thui quay về phía bọn họ.
Phạm quy! Đây là phạm quy!
Hà Thư Quốc tức giận rít gào: "Không phải bảo các người xét người cô ta sao?"
Mấy người kia nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh rơi xuống, bọn họ có xét qua nhưng không hề thấy.
Hà Thư Quốc nghiến răng: "Đi ra ngoài."
Bọn họ nhanh chóng rời khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa lại. Dù công phu quyền cước của bọn họ lợi hại hơn nữa, cũng không lợi hại bằng súng đạn.
"Nguyễn tiểu thư thật là làm cho người ta không ngừng bất ngờ."
Hà Thư Quốc đè lửa giận trong lòng nghiến răng nghiến lợi "khen ngợi" Minh Thù.
Minh Thù xoay súng trong tay, cô ngồi lại trên ghế sô pha, gác chéo chân: "Đời người phải có bất ngờ mới đặc sắc."
Đặc sắc ông nội cô thì có.
Hà Thư Quốc thoáng bình tĩnh: "Vũ Hiên ở đâu? Cô có mục đích gì?"
"Hà tiên sinh cảm thấy thành ý này của tôi thế nào?"
"…"
Mẹ nó, đây là thành ý của bọn người sai vặt kia, đây là uy hϊếp.
Hắn chỉ bắt cóc cô, ngược lại cô bắt con của hắn. Hắn chỉ có một đứa con trai như vậy… Bình thường hắn còn không nỡ mắng một câu…
"Nguyễn tiểu thư, chúng ta cũng đừng nên nói vòng vo, cô muốn như thế nào?"
Hà Thư Quốc thương con trai mình, tự nhiên không muốn chậm trễ thời gian.
"Nếu cô muốn Tần thị thì chúng ta có thể thương lượng, chỉ cần cô thả Vũ Hiên ra."
Sự phát triển lúc này hoàn toàn thoát khỏi dự liệu của Hà Thư Quốc, giờ hắn muốn cầm lại quyền chủ đạo cũng rất khó. Hắn lại bị một người phụ nữ tính kế như vậy, thật đáng giận!
"Tôi muốn Hà tiên sinh nhớ một bài học, chính là không phải người nào cũng có thể tùy tiện trói được."
Bài học này hắn sẽ nhớ cả đời, Hà Thư Quốc hít sâu một hơi: "Nguyễn tiểu thư có điều kiện gì cứ nói."
Minh Thù mỉm cười: "Không phải tôi đã nói ngay từ đầu rồi sao?"
Hà Thư Quốc trừng mắt, nếu mục đích ban đầu là Tần thị và Tần Triệt, vậy tại sao phải trói con của hắn chứ?
Cô ta quả thực có bệnh!
"Nếu chúng ta nhất trí mục đích, Nguyễn tiểu thư không cần thiết trói Vũ Hiên."
"Tôi nói rồi, tôi thù dai."
Lửa giận của Hà Thư Quốc vọt thẳng lên não: "Trước đó, tôi cũng không bắt cóc Nguyễn tiểu thư."
Minh Thù nghiêng đầu, khuôn mặt vô tội: "Vậy vì sao tôi ở đây?"
Hà Thư Quốc nén giận: "Trước khi tôi trói Nguyễn tiểu thư đến, Vũ Hiên cũng đã bị cô trói lại mà. Sự thù dai của Nguyễn tiểu thư đến từ đâu?"
Người nên thù hận không phải hắn sao?
Cô có tư cách gì mà thù dai chứ?
Minh Thù gật đầu, dường như đồng ý cách nói của Hà Thư Quốc nhưng cô lại mở miệng:
"Nhưng kết quả là ông trói tôi lại."
Hà Thư Quốc: "…"
Lúc này không thể cứng đối cứng cùng cô, phải nhanh dẫn Vũ Hiên trở về.
"Tôi chỉ muốn hỏi một câu, tại sao Nguyễn tiểu thư biết tôi muốn trói cô?"
Chẳng lẽ có kẻ phản bội trong đám người của hắn?
Cô gái cười tươi như hoa: "Lần sau tìm người theo dõi thì đừng tiếc tiền, tiền nào của đó cũng không phải không có đạo lý."
Tim Hà Thư Quốc đập mạnh. Có thời gian hắn phái người theo dõi cô, nhưng cô phát hiện từ lúc nào? Còn để cô điều ra cả ngọn nguồn, âm thầm điều tra được mình…
Hà Thư Quốc càng nghĩ càng sợ hãi, hắn cũng không dám đánh chủ ý lên mấy cái tính toán nhỏ nhặt này.
Có người rõ ràng không làm bao nhiêu chuyện, nhưng có thể làm người ta sợ hãi.
Điều kiện Minh Thù rất đơn giản, chính là để Tần Triệt hận cô. Còn Tần thị làm sao thì cô mặc kệ, chỉ cần hoàn thành mục đích này, Hà Vũ Hiên có thể trở về.
Hà Thư Quốc tuyệt đối không ngờ tại sao hắn từ một tướng quân phát hiệu lệnh, biến thành một tên lính quèn nghe lệnh làm việc?
Té bàn!
Rốt cuộc ai là nhân vật phản diện?
Tuy rằng, Hà Thư Quốc không vui nhưng hắn vẫn thành thực bày mưu tính kế cùng Minh Thù.
Phân đội nhỏ giá trị thù hận chính thức thành lập.
…
Minh Thù ôm một bọc lớn đồ ăn xuất hiện ở cửa biệt thự Tần gia.
Bên trong cánh cửa là thân hình cao lớn, dường như hắn đang chuẩn bị ra ngoài nên đối mặt với Minh Thù.
Tần Triệt sửng sốt một chút, vẻ mặt khẩn trương mang theo một chút lo lắng:
"Em đi đâu vậy? Em biết tôi…" Tìm em bao lâu rồi không?
"Anh quan tâm em như vậy làm gì?" Minh Thù hơi phòng bị ôm chặt cái túi trong tay.
Tần Triệt: "…"
Lão tử sẽ đoạt đồ ăn của ngươi sao? Tiền của lão tử mua đồ ăn đủ để ngươi ăn mấy đời.
Tần Triệt nhìn chằm chằm Minh Thù, bộ dạng bảo vệ thức ăn này của cô…
Hình như cảm thấy có chút quen thuộc.
"Em là bạn gái tôi, vì sao tôi không thể quan tâm em chứ?"
Tần Triệt đè nén sự kỳ lạ trong lòng xuống: "Không phải em gặp chuyện gì chứ?"
"Anh, anh lo cho em sao?"
Tần Triệt khẽ nhíu mày: "Ở bên ngoài em là bạn gái tôi, ở nhà em là em gái tôi, làm sao mà tôi không lo cho em được chứ?"
"Đó cũng không phải, chỉ là…"
Minh Thù dừng một chút: "Có hơi khác với tính cách trước kia của anh."
Trước kia, Tần Triệt nhất định sẽ châm chọc cô có phải đã ra ngoài làm chuyện xấu gì không, mà không phải như bây giờ…
Hắn sẽ không thích trẫm chứ?
Thân thể Tần Triệt nhất thời cứng đờ, hình tượng của hắn mất rồi sao?
"Nếu em xảy ra chuyện gì, tôi ăn nói với ba tôi và mẹ em thế nào?" Tần Triệt nhanh chóng lấp liếʍ.
"Ừm." Minh Thù chợt gật đầu.
Tần Triệt thở phào, cũng không dám tiếp tục hỏi Minh Thù đi đâu nữa, ném câu tiếp theo đừng đi ra ngoài làm loạn rồi vội vàng rời đi.
Minh Thù ôm đồ ăn vặt đi vào như có điều suy nghĩ, dì Hà đứng ở tủ đưa dép cho Minh Thù:
"Tiểu thư, thực ra thiếu gia cũng rất lo lắng cho cô. Cô chưa trở về, thiếu gia đứng ngồi không yên, tôi cũng chưa bao giờ thấy thiếu gia kì lạ như thế."
Dì Hà thấy Minh Thù không đáp lời, lại nói: "Cô và thiếu gia không có quan hệ máu mủ, thực ra ở bên cạnh nhau cũng không sao. Tiên sinh và bà Nguyễn đều không phải người bảo thủ, chắc bọn họ sẽ đồng ý."
Mính Thù: "…"
Tần Triệt đã nói cái gì với dì?