Độc Phụ Sủng Phu

Chương 24: Cá Cược ( H )

Bọn họ khải hoàn trở về, công trạng và chiến tích làm do danh tiếng Diệp Tu càng thêm thăng hạng. Hoàng thượng tổ chức yến tiệc ban thưởng. Diệp Tu đưa Lạc Thư Nhiễm vào cung tham dự.

Ngũ công chúa Bích Nga trông thấy hai người bọn họ mặn nồng, khắng khít trong lòng ghen tức l*иg lộn. Nàng tìm cớ gây sự với Lạc Thư Nhiễm.

“Diệp phu nhân quả nhiên biết hưởng thụ. Thứ bản công chúa vứt bỏ lại còn tưởng bản thân may mắn”

“Lời này của ngũ công chúa có khác nào ghen ăn tức ở” Lạc Thư Nhiễm không phải dạng vừa, liền đáp trả đáo để.

Ngũ công chúa tức giận, chỉ vào mặt Lạc Thư Nhiễm “Ngươi…ngươi nghĩ bản công chúa lại đi ghen tỵ vì một người tàn phế, vô năng như hắn ta sao?”

Lạc Thư Nhiễm nhếch môi, ánh mắt mang theo tia khinh thường “Tàn phế? Vô năng? Là công chúa tự suy diễn hay nghe lời dèm pha của thiên hạ? Bất quá, người có dám cá cược với ta không?”

Ngũ công chúa lòng đầy tò mò “Cá cược việc gì?”

Nghe Lạc Thư Nhiễm nói ra, nàng ta hiếu thắng lập tức đồng ý. Sau đó cả hai cùng nhau rời đi.

Thái giám báo tin Lạc Thư Nhiễm cùng ngũ công chúa uống rượu so tài, hiện giờ đang ở trong cung ngũ công chúa say bí tỉ. Y lập tức tới tìm, nhìn thấy nàng một mình chống cằm trên bàn, khuôn mặt đỏ bừng, thân hình lảo đảo. Mùi rượu nồng nặc sộc vào mũi.

“Nhiễm Nhiễm, nàng đã uống bao nhiêu mà say thành bộ dạng thế kia?” Diệp Tu đẩy xe lăn tới gần, đỡ người nàng tựa vào vai mình.

Lạc Thư Nhiễm nâng ánh mắt mơ màng, tay giơ lên chọc vào má Diệp Tu “A Sử, chàng thật đáng ghét”

Diệp Tu hôn ngón tay nàng, cất giọng cưng chiều “Vi phu làm gì khiến nàng quở trách như vậy?”

“A Sử, ngũ công chúa là đại mỹ nhân nổi danh kinh thành. Chàng may mắn được người ta nhìn trúng, cớ sao chàng lại không chọn ngũ công chúa? Nếu là ta, ta cũng sẽ muốn ôm ấp mỹ nữ dáng dấp kiêu sa, phong tình vạn chủng như ngũ công chúa. Chàng đúng là có phúc không biết hưởng” Lạc Thư Nhiễm cất giọng lè nhè.

Hóa ra vì việc này. Ý cười hiện trên khóe mắt như chọc tức nàng, Lạc Thư Nhiễm lại tiếp tục làu nhàu “Chàng cười cái gì chứ? Không phải chàng mới là tên có mắt như mù sao?”

“Ai nói ta có mắt như mù?” Diệp Tu vuốt gò má say rượu của nàng, ánh mắt dâng lên tình ý “Nàng nhìn vào mắt ta đi!”

Ánh mắt mờ sương, chớp động soi khuôn mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc.

“Nàng có nhìn thấy gì không?”

Lạc Thư Nhiễm nhíu mày, lắc đầu. Khoe môi Diệp Tu cong thành hình bán nguyệt, giọng nói đầy từ tính rót vào tai nàng.

“Trong mắt ta chỉ nhìn thấy người trước mắt là xinh đẹp nhất. Những nữ nhân khác chỉ là hạt bụi trong mắt ta”

Lạc Thư Nhiễm như muốn nhảy cởn trong lòng, phải cố nhịn tiếp tục diễn kịch “Thật sự…là vậy sao?”

“Nhiễm Nhiễm, trong tim, trong mắt vi phu chỉ có duy nhất một mình bóng hình nàng. Nàng không cần ghen tuông với bất kì ai”

“Nhưng ngũ công chúa xinh đẹp thập phần, chàng xem nơi này nè…” Lạc Thư Nhiễm vừa nói, vừa đưa tay Diệp Tu đặt lên ngực mình.

Diệp Tu bất ngờ đến ngẩn ngơ, muốn rút tay lại “Nhiễm Nhiễm, nơi này không tiện…”

“Không, thϊếp không cần biết, chàng không chạm vào thϊếp chính là chê ngực thϊếp không bằng ngũ công chúa”

Diệp Tu nào biết ngực Bích Nga công chúa to hay nhỏ, tròn hay méo, nàng lại so đo đến cả chuyện này. Không lẽ Bích Nga tự mình cởi bỏ để cho y so sánh hơn thua sao.

Nàng kéo tay y bao trước ngực, cố tình bắt y xoa đều “Chàng xem, ngực thϊếp không to bằng của ngũ công chúa. Thϊếp có chỗ nào đẹp bằng ngũ công chúa đâu chứ?”

Lạc Thư Nhiễm ra vẻ tủi thân mà tay vẫn không ngừng động tác xoa nắn. Tay Diệp Tu bị tay nàng điều khiển, đem cả khối ngực nằm trong lòng bàn tay. Tuy ngực nàng bình thường, không to lớn, đồ sộ nhưng tròn trịa, căng đầy, sờ vào mềm mại như bánh bao, vừa vặn để cầm nắn.

Diệp Tu không muốn Lạc Thư Nhiễm vì chuyện này mà sinh buồn nên tự mình động thủ, bóp lấy ngực nàng, môi kề bên tai, hơi thở phả vào “Những người khác vi phu không thèm liếc mắt một cái, làm sao biết ai to ai nhỏ. Mà cái đó không quan trọng. Trọng điểm vẫn là vi phu chỉ thích ngực Nhiễm Nhiễm”

Động tác kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Diệp Tu khiến Lạc Thư Nhiễm không khỏi rùng mình. Lỗ chân lông dựng lên cùng niềm vui thích. Lạc Thư Nhiễm nghiêng đầu, bờ môi he hé, đợi chờ nụ hôn của Diệp Tu. Không để nàng thất vọng, y liền cúi xuống, dịu dàng cùng nhiệt tình mυ'ŧ lấy cánh môi mang theo vị rượu.

Tiếng hôn mυ'ŧ cùng bàn tay đang chơi đùa trước ngực khiến hai người khó cưỡng lại. Lạc Thư Nhiễm tiếp tục mồi chài.

“Phu quân, chàng thật sự không hối tiếc khi bỏ qua ngũ công chúa chứ?”

Diệp Tu hôn xuống cổ, tay kéo cổ áo, liếʍ lên làn da mát mịn kia, giọng trở nên trầm đυ.c “Chưa từng hối tiếc!”

“A Sử, thϊếp muốn…” Lạc Thư Nhiễm ôm lấy mặt y, áp vào ngực mình.

Diệp Tu vẫn còn chút lí trí, không muốn chuyện riêng tư của bọn họ lại làm ở nơi thế này nên định ngăn cản “Nhiễm Nhiễm ngoan, đợi hồi phủ, vi phu bồi nàng”

Lạc Thư Nhiễm nũng nịu, ư ư kêu lên “Không, thϊếp muốn, chàng không làm chứng tỏ chàng chỉ đang lừa thϊếp”

Lạc Thư Nhiễm lôi kéo y phục, Diệp Tu cật lực bắt lấy hai cánh tay lộn xộn kia “Nhiễm Nhiễm, đừng náo, nơi này không tiện!”

“Thϊếp không cần biết. Thϊếp muốn…ngay tại đây!” Tay bị giữ lại, Lạc Thư Nhiễm dùng miệng cắn vào tai rồi liếʍ lên cần cổ Diệp Tu.

Diệp Tu ngồi trên xe lăn, không thể thoát khỏi sự đυ.ng chạm của nàng, chỉ cố gắng nghiêng đầu né tránh “Nhiễm Nhiễm, nàng bình tỉnh chút nào!”

“Phu quân, chàng né tránh là chê thϊếp sao?” Lạc Thư Nhiễm nâng đôi mắt rưng rưng mè nheo.

Diệp Tu nói gì thì nàng cũng đang say, bướng bỉnh không chịu tiếp thu. Nhân lúc y lơ là, tay nàng thoát khỏi tay y, nắm lấy đũng quần đang nhô lên.

Bị cầm nắm bất ngờ, Diệp Tu khẽ nhăn mặt “Nhiễm Nhiễm, nàng làm gì vậy?”

Diệp Tu muốn kéo cái tay làm loạn kia ra nhưng Lạc Thư Nhiễm nhanh hơn, hôn lên môi y, tay ra sức lên xuống.

“Nhiễm Nhiễm…ư…buông…”

Nàng chủ động đưa lưỡi vào khoang miệng, liếʍ lát bên trong làm tinh thần Diệp Tu sắp không trụ vững.

“A Sử, chàng cứng rắn thế này còn không muốn sao? Để thϊếp giúp chàng!”

Nói rồi, nàng quỳ xuống, mở đai lưng, y phục buông lơi. Nàng thuần thục kéo côn ŧᏂịŧ dựng đứng kia ra khỏi quần rồi hài lòng ngắm nhìn.

Diệp Tu siết lấy thành ghế, nhìn nàng đang chơi đùa với tiểu huynh đệ, trong đầu nổ oang oang “Nhiễm Nhiễm, không nên…”

Lạc Thư Nhiễm mặc kệ vẻ chính nhân quân tử, đoan chính của Diệp Tu, trực tiếp đem phấn lưỡi ướŧ áŧ liếʍ lên đầu khắc. Tiểu huynh đệ thật biết hưởng ứng, giật lên mấy cái.

“A Sử, chàng nhìn xem, miệng thì nói không nên sao bên dưới không chịu nghe lời. Chàng hư như vậy…thϊếp phải phạt sao đây?”

Nói rồi, Lạc Thư Nhiễm tiếp tục há miệng mυ'ŧ lấy một phần gậy thịt to lớn kia. Tay nàng cũng bao lấy thân dưới, vuốt lên vuốt xuống.

Diệp Tu chỉ còn biết nhắm mắt, rên siết. Tiếng thở dốc của y vang đến tai một người đang ẩn náu trong tủ quần áo.

Đối diện cách cái bàn nơi Lạc Thư Nhiễm đang thổi ống lửa dưới chân Diệp Tu đặt một tủ quần áo. Từ khe hở, Bích Nga công chúa nhìn thấy toàn bộ cảnh bỏng mắt khiến toàn thân nàng rạo rực. Lần đầu tiên nàng chiêm ngưỡng cự vật to lớn, dài hơn gang tay kia. Nếu đâm chọc vào bên trong, chắc hẳn dục tiêu dục tử đến thất điên bác đảo. Nàng biết tướng tá, dung mạo Diệp Tu thuộc hàng bất phàm, lại không ngờ tới tiểu đệ cũng hùng hổ, dũng mạnh như vậy. Tuy tiếc nuối nhưng hắn ta chỉ ngồi trên xe lăn, còn làm được trò gì.

Lạc Thư Nhiễm cũng đoán được Bích Nga công chúa đợi xem Diệp Tu thể hiện thế nào. Nàng chuyên cần kí©ɧ ŧɧí©ɧ gậy thịt bằng miệng, khiến Diệp Tu tê dại hết đầu óc. Hắn đã muốn bắn ra lắm rồi, vội đẩy đầu nàng ra.

Lạc Thư Nhiễm tỏ vẻ ngơ ngác nhìn y “Phu quân, chàng sao vậy?”

Nhìn khoe môi ướt nhẹt nước bọt, Lạc Thư Nhiễm không cần bày ra bộ dáng yêu mị vẫn khiến Diệp Tu khống chế không nổi, nặng nề thở ra “Nhiễm Nhiễm, ngồi lên người vi phu”

Lạc Thư Nhiễm phối hợp, kéo bỏ quần dài, ngồi lên hai chân Diệp Tu. Y vuốt ve cặp chân thon dài, sờ lên hạ khố đã dính ướt của nàng, nhếch môi “Nhiễm Nhiễm, không ngờ nàng đã động tình đến mức này. Thật là hư hỏng”

Lạc Thư Nhiễm không xấu hổ khi nghe lời kia, còn đưa ngực cọ vào má y “Là phu quân khiến Nhiễm Nhiễm hư hỏng, chàng mau an ủi thϊếp đi”

Diệp Tu vạch một bên hạ khố, cọ tiểu đệ cứng rắn vào miệng huyệt.

Lạc Thư Nhiễm lập tức rên lên “Ưm…ưm…ưm”

Nàng phối hợp, hạ mông xuống, từ từ nuốt chửng lấy nam căn, đem côn ŧᏂịŧ lấp đầy u huyệt chặt hẹp, ướŧ áŧ kia. Diệp Tu siết lấy mông, phối hợp để Lạc Thư Nhiễm tự mình nhấp nháy.

“Aaaaa…phu quân…sao bên dưới của chàng vừa cứng vừa to hơn bình thường thế kia”

Lạc Thư Nhiễm cố tình ngân nga lớn tiếng để Bích Nga nghe thấy. Ngũ công chúa trông thấy mà nổi từng trận ngứa ngáy, hạ thân không tự giác tiết ra. Nàng ta đưa tay mò vào hạ khố, tự an ủi bản thân. Xem bọn họ diễn xuân cung đồ mà nàng rạo rực, mường tượng nếu như chính nàng được ở dưới thân Diệp Tu, được y đâm chọc vào trong, không biết sướиɠ đến mức nào.

Nếu như không vì ngại thân thể của hắn không toàn vẹn, Bích Nga công chúa đã có được một phò mã như ý. Giờ nàng tiếc nuối thì có ích gì.

Hai người kia kẻ rên người la, ôm siết, dập dìu đến cả canh giờ mới chịu im hơi lặng tiếng. Lạc Thư Nhiễm giả vờ say đổ gục trên người. Diệp Tu chỉnh trang y phục cho cả hai. Trước khi rời đi, hắn khẽ đưa mắt về phía cánh cửa tủ kia, không biết nghĩ gì rồi ẵm Lạc Thư Nhiễm rời khỏi tẩm cung của ngũ công chúa.

Đợi bọn ra đi khỏi, Bích Nga bần thần nhìn dịch nhầy trong tay, miệng lẩm bẩm “A Tu, sao chàng không phải là của ta”

Ra tới bên ngoài đã có thái giám giúp y mang nàng tới cổng cung rồi lên xe ngựa trở về Diệp phủ.

Xe ngựa lúc lắc, Lạc Thư Nhiễm gục gật ngã trên vai Diệp Tu. Y giữ vai nàng, tránh để nàng bổ nhào, rồi bình thản lên tiếng.

“Nàng diễn đủ chưa?”

Lạc Thư Nhiễm hé mở một mắt nhưng vẫn cố sống cố chết im hơi lặng tiếng. Diệp Tu không trực tiếp vạch trần nàng mà hỏi tiếp.

“Nàng cố tình muốn ta trong tẩm cung ngũ công chúa là có ý đồ gì?”

Lạc Thư Nhiễm biết không thể diễn tiếp được nữa, từ từ ngồi thẳng người dậy.

Diệp Tu khẽ nhếch môi hỏi “Hết say rồi sao?”

“Chàng biết ta giả vờ sao không vạch trần ngay lúc đó?” Lạc Thư Nhiễm lại đá sang chuyện khác.

“Ta không biết vì sao nàng cố tình làm vậy nhưng vi phu sao có thể không phối hợp để làm hài lòng phu nhân mình chứ. Nếu lúc đó, ta nhất quyết không làm, chắc nàng còn giận hơn nữa” Diệp Tu khôn khéo đáp lại.

Đúng là phu quân của nàng thật khiến nàng hài lòng. Lạc Thư Nhiễm dương nụ cười tự mãn “Quả là phu quân tốt của thϊếp” rồi quàng lấy cổ Diệp Tu, hôn cái chụt lên má y.

“Chuyện này mà nàng có thể đem ra cho người ngoài xem được sao? Bộ nàng không lo ngại thân thể phu quân mình bị nữ nhân khác nhìn thấy sao?” Diệp Tu hết cách, chỉ còn biết buông lời mắng yêu.

“Phu quân của thϊếp dũng mãnh thế này, thϊếp càng muốn để ai đó tự biết đã bỏ lỡ một người tốt như chàng” Lạc Thư Nhiễm cất giọng đầy hạnh phúc.

Diệp Tu không còn biết nói gì hơn, ôm lấy nàng, giọng đầy cưng chiều “Vậy rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?”

Trên đường trở về, Lạc Thư Nhiễm kể lại đầu đuôi câu chuyện, rồi chợt nghĩ đến một việc.

“Chàng nói xem, nếu như chàng thế này mà ngũ công chúa vẫn nhất mực chung tình, không giải trừ hôn ước. Vậy chẳng phải nàng ta mới được hưởng thụ những khoái hoạt này sao?”

Diệp Tu vuốt mũi nàng một cái “Nàng nghĩ phu quân nàng dễ dãi vậy sao?”

Lạc Thư Nhiễm chu môi “Dù sao nếu ngũ công chúa là người chung tình, chàng hẳn sẽ cảm động vô biên”

Diệp Tu ôm nàng, để đầu nàng tựa lên vai mình, nắm lấy bàn tay miết nhẹ “Đời này ngoài nàng ra, ta sẽ không đυ.ng đến nữ nhân khác”

“Thật sao? Chàng cảm động vì thϊếp chấp nhận lấy chàng nên chàng mới nói vậy sao?”

“Nhiễm Nhiễm, ta thật sự cảm động trước lòng quả cảm, nhân từ, bát ái của nàng. Nhưng đó là sau khi ta hiểu thêm về con người nàng. Còn ngay từ đầu, ta đã yêu nàng, chỉ muốn lấy nàng làm thê tử”

Lạc Thư Nhiễm chớp mắt “Chàng yêu ta từ khi nào?”

Nhìn ánh mắt ngơ ngẩn kia, Diệp Tu chỉ khẽ nhếch môi rồi siết lấy eo, đắm đuối hôn nàng. Lạc Thư Nhiễm ú ớ muốn nói tiếp nhưng Diệp Tu đã hoàn toàn đem nàng chìm vào ái tình, để nàng không còn nghĩ tới bất cứ điều gì.