10 tỷ điểm tín dụng!
Lăng Ý nhìn chằm chằm trọn vẹn mười giây.
Quảng cáo trên phi thuyền rất đơn giản, chỉ có một dòng chữ này trên nền phế tích, nhưng mà nội dung của hàng chữ này quá mức kinh thiên động địa, đủ để khiến cho toàn thế giới sôi trào.
Tuyết Ảnh nhẹ giọng nói: “... Gấp mười lần.”
Lăng Ý nhạy bén nắm bắt được những lời này của cậu, trong đầu cô loé lên một tia chớp, nháy mắt hiểu được.
Mùa giải thứ chín, nói cách khác các mùa giải đã được tổ chức tám lần, và tổng giải thưởng trong tám lần đầu tiên cũng rất ngoạn mục, lên tới một tỷ.
Bây giờ Lăng Ý đã biết những lời còn dang dở của Tuyết Ảnh là cái gì.
Cậu muốn tham gia cuộc thi S9, chỉ cần lấy được khoản tiền thưởng kếch xù này, là có thể dễ dàng trả hết “Tiền chuộc”.
Lăng Ý trong nháy mắt cảm thấy 10 triệu không thơm nữa.
Ở trước mặt 10 tỷ, 10 triệu tính là cái móng tay gì!
Lúc trước Lăng Ý chẳng hề có tí hứng thú gì với cái game 3D này cả, lúc mở quang não xem luôn tự động lược bỏ mấy tin tức này, hiện tại... Cô hăng hái bừng bừng, thầm nghĩ về nhà nhanh nhanh cái để mà tìm hiểu rõ ràng xem trò chơi này như thế nào.
Tiền trong game có thể đổi thành tiền được không?
Trang bị đạo cụ có thể đổi sang tiền không?
Cuộc thi sẽ diễn ra như thế nào, trận đấu lúc cô vừa tỉnh lại có tính là trận đấu không?
Mấy chuyện này chắc chắn không thể hỏi ra miệng được, một trò chơi phổ biến đối với toàn dân, nguyên chủ nhất định phải nắm bắt hiểu rõ, cho nên cô chỉ có thể trở về xem xét quang não.
Lăng Ý ấn một cái ở trên xe bay, Tuyết Ảnh quay đầu nhìn cô.
Lăng Ý bình thản nói: “Để tôi lái, cho nhanh.”
Cô vừa dứt lời, chân ga đạp hết cỡ, xe bay thẳng tắp vọt ra ngoài.
Tuyết Ảnh dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị tốc độ đột nhiên tăng tốc này làm chấn động, ngón tay thon dài của cậu nắm chặt tay vịn, cố gắng bình ổn hơi thở, đáp một tiếng: “Được...” Âm cuối của cậu không kiểm soát được mà run lên, lại nhanh chóng mím môi.
Năm phút sau, Lăng Ý dẫn Tuyết Ảnh đến chung cư.
Khu chung cư vẫn yên tĩnh như cũ, giọng nữ trong trẻo vang vọng khắp thành phố không đánh thức được những người trong khoang trò chơi, nói cách khác, âm thanh này đã gọi những người chơi vừa ra ngoài về.
Lăng Ý đi vòng quanh vài vòng để chắc chắn mình không bị theo dõi mới mở cửa vào nhà.
Phòng của cô không tính là rộng rãi, hai khoang trò chơi cũng xếp sát nhau, chiếm không ít diện tích.
Khoang trò chơi đều giống nhau như đúc, chỉ là khoang của Tuyết Ảnh đã được update, cùng với số hiệu khác nhau.
Tuyết Ảnh không lãng phí thời gian: “Tôi vào game.”
Lăng Ý gật đầu: “Được.”
Cô nhìn thiếu niên cởϊ áσ khoác, lộ ra một bộ đồ da bó sát, đây là thứ được thiết kế đặc biệt cho khoang trò chơi, hoàn toàn ôm sát đường cong thân thể, lộ ra đường nét.
Lăng Ý vốn tưởng rằng Tuyết Ảnh là một thiếu niên mảnh khảnh, ai dè trông cũng khá là cường tráng, dưới làn da mỏng manh là cơ bắp rõ ràng và cơ bụng, bởi vì khung xương còn chưa phát triển hết nên vòng eo vẫn khá thon.
Tuyết Ảnh đã nằm vào khoang trò chơi.
Lăng Ý không rời mắt đi cho đến khi khoang trò chơi nhấp nháy và đóng lại hoàn toàn.
Khoang trò chơi là chất liệu một chiều, từ bên trong nhìn ra bên ngoài thì trong suốt, từ bên ngoài nhìn vào bên trong thì là một khoảng màu trắng, giống như quả trứng khổng lồ.
Một lúc sau, sau khi xác nhận Tuyết Ảnh đã chìm vào trò chơi, Lăng Ý mới cởϊ áσ khoác, đi về phía khoang trò chơi của mình.
Cô không thích thứ này, không vì lý do gì khác hơn là từng sợi quang học kết nối với đại não, thân thể và tứ chi khiến cô khó chịu.
Đương nhiên, mọi thứ bây giờ đã khác, nếu như chỉ để chơi game thì cả đời này cô sẽ không bao giờ đυ.ng vào nó; Nếu như để kiếm tiền, vậy không vào hang hổ làm sao bắt được hổ con, dù sao cũng phải gánh chịu nguy hiểm.
Sau khi Lăng Ý nằm vào, cô cảm thấy một luồng lạnh lẽo, trên từng sợi quang học đều có miếng dán dẫn điện, trên miếng dán dẫn điện hơi ẩm ướt nhơn nhớt, sau khi dính vào da sẽ mang lại cảm giác lạnh lẽo.
Lông mày Lăng Ý nhíu chặt, sau đó tầm mắt đột nhiên tối sầm, hai mắt không tự chủ mà khép lại.
“Chào mừng trở lại.”