Khi dươиɠ ѵậŧ vừa tiến vào hậu cung của Vân Hi, Trần Lão Tam liền bị cái mỹ huyệt chặt chẽ trơn trượt này hút đến tê cả da đầu, liên tục hít thở, than thở rằng hương vị tiêu hồn này thật tuyệt, khiến người ta như muốn lên tiên.
"Á! Ừm... sao... sao thế này?" Thân đồng tử bị phá, ngũ quan bị phong bế cũng lập tức mở ra, Vân Hi mở mắt ra nhưng lại phát hiện cơ thể mình như một chiếc thuyền cô đơn đang lắc lư, theo phản xạ ôm lấy thứ trước mặt, chính là Trần Lão Tam đang chặt củi.
"Đau... ư... dừng tay... ngươi đang làm gì vậy?" Vân Hi chưa từng trải qua chuyện nam nữ, sao có thể nếm trải được nỗi khổ này, cơn đau dữ dội như bị lưỡi dao cắt đứt ruột khiến hắn vô cùng khó chịu nhưng hắn lại không thể sử dụng pháp thuật, chỉ có thể để mặc Trần Lão Tam ôm mình, điên cuồng thúc thân dưới, từng nhịp va chạm vào cặp mông đầy đặn của hắn.
"Đau thì đúng rồi! Cái huyệt nhỏ này thật chặt, ngươi vẫn còn là lần đầu tiên phải không mỹ nhân... thật sướиɠ..." Trần Lão Tam thấy mỹ nhân mở mắt, sợ hắn đẩy mình ra, liền nhịn không được bắt đầu ra vào mạnh mẽ, rút một nửa cái đại điểu xấu xí của mình ra, rồi lại hung hăng đâm vào, dường như muốn đóng đinh Vân Hi vào dươиɠ ѵậŧ của mình, dùng sức đâm vào huyệt thịt bên trong.
"Á... dừng lại... đi... ừm..."
"Hừ... đồ dâʍ đãиɠ, cái huyệt này cắn chặt dươиɠ ѵậŧ của lão tử, làm sao có thể dừng lại được!"
Cái huyệt nhỏ mềm mại vừa ướt vừa nóng, còn không ngừng co bóp, liên tục ép chặt dươиɠ ѵậŧ của Trần Lão Tam, kɧoáı ©ảʍ mang lại khiến Trần Lão Tam như lên tiên, cho dù thấy mỹ nhân tỉnh lại, nhíu mày đau đớn cũng không hề giảm lực, ngược lại càng làm mạnh hơn, hai cái túi đen sì cũng "Bốp bốp" vỗ vào mông mỹ nhân.
"Buông ta ra... ưm buông... ra... á..." Trong tiếng thở dốc gấp gáp của Vân Hi mang theo âm mũi khó chịu, hai tay cũng vùng vẫy lung tung, muốn đẩy Trần Lão Tam ra nhưng không lâu sau, phản ứng của độc hoa T thấm cũng đến, khiến đầu óc hắn choáng váng, đầu óc vô cùng hỗn loạn, cảm giác nhục nhã cũng dần nhạt đi, thay vào đó là một chút khao khát đồi trụy, đôi mắt đẫm lệ, nhìn Trần Lão Tam trước mặt, bắt đầu rêи ɾỉ.
"Mỹ nhân đừng khóc, lão tử thương ngươi! Thương ngươi lắm! Cái huyệt nhỏ kẹp thật giỏi... ôi... ta chưa từng làʍ t̠ìиɦ với người nào đẹp như ngươi! Thật sướиɠ..." Trần Lão Tam nhìn thấy bộ dạng rơi lệ của mỹ nhân, dươиɠ ѵậŧ càng căng hơn, dùng sức đè mỹ nhân vào vách hang gồ ghề, để dươиɠ ѵậŧ đi sâu hơn vào cái huyệt nhỏ màu hồng xinh đẹp kia.
"Ừm ưm ư... tốt, tốt quá... á á... phía trước, ôi, phía trước có thứ gì đó sắp ra rồi... á á..." Vân Hi phát ra tiếng rêи ɾỉ đứt quãng trong cổ họng, phía trước là dươиɠ ѵậŧ của hắn chưa tự mình vuốt ra, dưới sự thúc đẩy của Trần Lão Tam, trực tiếp bắn ra vài luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nhưng nhiệt độ cơ thể vẫn không hề giảm, ngược lại còn khao khát nhiều hơn.
"Ngươi thật dâʍ đãиɠ, thật đẹp... hừ... làm ngươi thật sướиɠ... sướиɠ chết mất!" Trần Lão Tam càng nhìn khuôn mặt cấm dục của Vân Hi càng hưng phấn, không nhịn được muốn cúi đầu làm bẩn làm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhưng hắn không cao bằng Vân Hi, cho nên cho dù Vân Hi bị hắn nâng mông đè lên vách đá trong nhà, hắn cũng không với tới được khuôn mặt đó, chỉ có thể lui mà cầu kỳ thứ, cắn vào yết hầu nhỏ nhắn của mỹ nhân.
"Á! Ừm... ừm á..." Vân Hi nào từng trải qua cảm giác bị người khác gần gũi dâʍ đãиɠ như vậy, trong miệng liên tục phát ra tiếng rêи ɾỉ quyến rũ khó nhịn.
Trần Lão Tam nghe mà mừng thầm, cái lưỡi to da^ʍ tà lại nhịn không được liếʍ khắp cổ Vân Hi, cuối cùng chôn đầu vào ngực Vân Hi, cắn lấy một viên hồng nhũ đã bị bóp sưng, phát ra tiếng "Chậc chậc" khi mυ'ŧ.
"Không... ừm... muốn... nóng quá... nhẹ một chút... ôi... á..."