Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1760: Đại Thần Nghiện Game (17)

Gϊếŧ cô sẽ tụt cấp, không phải người chơi nào cũng tình nguyện muốn tụt cấp cả. Sau khi Gió Tuyết Không Về nghe nói có thể gϊếŧ cô ở Tân Thủ Thôn thì cũng đồng ý với yêu cầu vô lý này của Thời Sênh, đương nhiên, chủ yếu là hắn vẫn muốn có thêm giá trị may mắn khi tiến vào phó bản thôi.

Càng quan trọng hơn là, Gió Tuyết Không Về biết phó bản này không bình thường, khả năng sẽ cần phải có tài khoản đặc biệt.

Hắn tụt 5 cấp nên không lo lắng sẽ tụt cấp nữa. Hắn cho người tới chém Thời Sênh năm lần trước rồi nghĩ cách luyện lại sau. Dù sao phó bản ở trong tay Nhất Tiếu Khuynh Thành, cấp bậc không phải vấn đề.

[Đội] Gió Tuyết Không Về: Cô phải cam đoan Nhất Tiếu Khuynh Thành không đem phó bản cho người khác.

[Đội] Ông Nội Bây: Yên tâm đi, ta sẽ luôn trói cô ấy.

Thừng trói xác còn có một tác dụng khác đó là luôn trói định, cho dù người chơi có offline đi chăng nữa thì vẫn sẽ bị trói, đây chính là đạo cụ đốt tiền, mà đạo cụ giải trừ Thừng bó xác còn đốt tiền hơn.

[Đội] Nhất Tiếu Khuynh Thành: Không cần tàn nhẫn như thế chứ… Tôi đồng ý không cho người khác là được chứ gì? Dù sao tôi cũng chẳng muốn cho ai hết, đặc biệt là đôi nam nữ chó má kia. Nhưng các người phải kéo tôi luyện lại cấp, bà đây muốn tự tay gϊếŧ chết đôi nam nữ chó má đó, gϊếŧ cho bọn họ không còn một mảnh giáp nào.

Gió Tuyết Không Về và Cành Hoa Cố Ý là cao thủ, giờ cô ta đã bị luân bạch, đi theo cao thủ thì mới thăng cấp nhanh được.

[Đội] Gió Tuyết Không Về: Được.

[Đội] Cành Hoa Cố Ý: Các ngươi nói xong rồi, vậy chúng ta có cần phải nói nên phân chia đồ trong phó bản thế nào không hả Gió Tuyết?

[Đội] Gió Tuyết Không Về: Để ta sắp xếp người tới Tân Thủ Thôn đã. Ông Nội Bây qua đó trước đi. Nhất Tiếu Khuynh Thành cùng bọn ta đi thăng cấp. Cành Hoa chat mật với ta đi.

Thời Sênh híp mắt nhìn nhân vật Gió Tuyết Không Về. Gã game thủ này cũng có năng lực đấy…

Thời Sênh đưa acc về Tân Thủ Thôn đợi Gió Tuyết Không Về phái người tới gϊếŧ cô, sống lại cũng ở Tân Thủ Thôn luôn. Cô cài đặt tự hồi sinh nên người ta cứ thế mà gϊếŧ.

Giá trị kinh nghiệm dần dần tăng lên.

Thời Sênh nhìn đồng hồ, đã hơn 8 giờ rồi, không ngờ thời gian lại trôi đi nhanh thế.

Dư Quý vẫn chưa về.

Thời Sênh đứng lên đi ra cửa. Cửa phòng vẫn bị khóa. Thời Sênh gõ cửa, có người ở bên ngoài lập tức mở ra, khuôn mặt tươi cười của Thượng Thư xuất hiện: “Cô chủ, đói bụng ạ?”

“Sao Dư Quý vẫn chưa về thế?”

“Cậu Ba đang có một cuộc họp.”

“Vậy lúc nào anh ấy mới về?”

“Dự tính khoảng 10 giờ cậu Ba sẽ về tới nhà. Cô chủ có cần ăn tối trước không?”

“Không cần.” Thời Sênh nhìn ra bên ngoài, “Tôi có thể đi ra ngoài một chút không?”

Thượng Thư hơi chần chừ, nhưng nhìn lại thì đây chỉ là một bé gái, tựa hồ cũng không có ý sẽ chạy trốn, cả ngày bị nhốt trong phòng thì rất đáng thương, vì thế Thượng Thư liền gật đầu.

Biệt thự của Dư Quý cũng không lớn lắm, ít nhất không lớn như cái biệt thự của Dư tam thiếu kia. Thời Sênh đi xuống dưới lầu, đằng sau lưng là một đám vệ sĩ. Tuy rằng Thượng Thư cảm thấy Thời Sênh không chạy nổi nhưng vẫn đề phòng vạn nhất. Nếu người mà chạy mất thì ông ta chết chắc.

Thời Sênh đi quanh biệt thự một vòng, cuối cùng ngồi xuống sofa.

“Cô chủ, cô nên về phòng rồi.” Thượng Thư nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở Thời Sênh. Nếu bị cậu Ba nhìn thấy thì ông ta sẽ bị lột da mất.

“Ừm.”

Thời Sênh đứng dậy, đột nhiên có tiếng mở cửa vang lên, thân ảnh của Dư Quý bất ngờ xuất hiện. Thượng Thư sợ tới mức toát mồ hôi lạnh. Lúc này mới 9 rưỡi, sao cậu Ba đã về rồi chứ?

Dư Quý thấy Thời Sênh ở phòng khách thì nhíu mày, ánh mắt chuyển về phía Thượng Thư đang cứng đờ cả người.

“Cô chủ nói buồn chán nên muốn đi dạo một chút…” Thượng Thư cố gắng giải thích một chút.

Dư Quý càng nhíu mày chặt hơn, cũng không truy cứu chuyện Thượng Thư tự ý thả cô ra mà nhìn về phía Thời Sênh: “Ăn gì chưa?”

Thời Sênh tiến lên ôm lấy cánh tay hắn: “Chờ anh mà.”

Bé gái chỉ mới cao qua hông hắn một chút, cái đầu nhỏ bù xù như một con vật nhỏ.

Mày của Dư Quý hơi giãn ra, duỗi tay xoa đầu cô rồi bế cô đi lên lầu: “Chuẩn bị bữa tối đi.”

“Vâng.”

Dư Quý bế Thời Sênh về phòng, đi thẳng vào phòng tắm: “Tắm trước đi.”

Dư Quý cũng không hề có ý ở lại, sau khi xả nước vào bồn cho Thời Sênh thì đem quần áo sạch sẽ tới: “Có việc thì gọi, tôi ở bên ngoài.”

“Anh không tắm cho em à?”

Dư Quý trầm mặc: “Em là con gái, không thể tùy tiện để đàn ông nhìn thấy cơ thể của mình, có biết không hả?”

“Nhưng em còn là trẻ con mà.” Đúng thế, bản cô nương vẫn còn là trẻ con, nếu anh mà có tà niệm với một đứa trẻ con thì là do anh có vấn đề.

Dư Quý lắc đầu: “Em đã không còn bé nữa, tự tắm đi.”

Thời Sênh bĩu ôi, tiến lên đẩy hắn ra khỏi phòng tắm.

Dư Quý nhìn cánh cửa phòng tắm khép lại, tâm tình ủ dột đột nhiên tốt hơn rất nhiều. Hắn quét mắt nhìn máy tính, thân ảnh nhỏ trên màn hình không ngừng nằm xuống rồi lại đứng lên.

“Cậu Ba, cậu Cả tới.” Thượng Thư đứng ở trước cửa, thấp giọng bẩm báo.

Dư Quý thu lại ánh mắt: “Đuổi bọn họ về.”

“Cậu Ba, người của lão gia cũng tới…”

Dư Quý nhíu mày không kiên nhẫn, anh hơi kéo cà vạt ra, lại nhìn phòng tắm rồi mới nhấc chân rời đi.



Lúc Thời Sênh tắm xong thì Dư Quý đã thay quần áo, đang ngồi một mình trên sofa. Thời Sênh đi thẳng tới ngồi bên cạnh anh, “Nhanh, sấy tóc cho em đi.”

Mái tóc ướt dầm dề nhỏ nước xuống. Thời Sênh vừa dán sát vào liền làm cho áo sơ mi trên người Dư Quý lập tức ướt nhẹp, dính chặt vào thân thể hắn.

Trước giờ toàn là người ta hầu hạ hắn, đã bao giờ hắn bị chỉ huy thế này đâu. Nhưng Dư Quý lại vui vẻ ôm cô vào lòng, bảo người mang máy sấy tới, sấy tóc với vẻ vụng về, tóc bay về phía trước, che chắn hết vẻ mặt của Thời Sênh.

“Có biết sấy hay không thế!” Thời Sênh quay đầu lại để tóc bay ngược từ trước ra sau.

Dư Quý tóc ngắn như thế nên làm sao biết được phải sấy kiểu gì chứ.

Thời Sênh ôm cổ hắn, ngồi lên đùi hắn, mặt đối mặt, duỗi tay ra chỉ đạo: “Sấy như thế này này.”

Dư Quý lại làm theo Thời Sênh chỉ đạo, quả nhiên tốt hơn lúc đầu nhiều.

Ánh mắt hắn bình tĩnh và ôn hòa, lệ khí làm người ta chán ghét đã gần như tan biến.

Thời Sênh chợt duỗi tay ôm cổ hắn, động tác của cô quá bất ngờ dọa cho Dư Quý nhảy dựng lên, vội vàng để cái máy sấy dịch ra, bên tai là giọng nói non mềm của bé gái: “Anh có thể đừng quản thúc em thế không?”

Âm thanh máy sấy hơi lớn nên giọng Thời Sênh cũng hơi ong ong.

“Em không chạy thì tôi sẽ không quản thúc.” Dư Quý tắt máy sấy đi, duỗi tay vuốt ve mái tóc đã khô quá nửa của cô.

“Em sẽ không chạy đâu, em ở đây được ăn được uống, còn được ngủ với mỹ nam, tại sao em phải chạy chứ?” Em vì anh mà tới, chạy cái quái gì.

“Sao tôi có thể tin em được đây?”

“Tại sao lại không tin em?”

Dư Quý đột nhiên nghẹn lời.

Tại sao không tin cô bé chứ?

Đúng thế, tại sao hắn lại không tin cô chứ nhỉ.

“Vậy ngày mai em tới công ty với tôi, tạm thời tôi chưa thể để em ra ngoài một mình được.” Dư Quý nhường một bước, quả thực nhốt cô ở trong nhà thì rất đáng thương. Quan trọng nhất là cô ham chơi game như thế, đến cơm cũng chẳng buồn ăn.

“… Em còn tưởng anh sẽ bắt em đi học.” Quả nhiên, tư duy của vợ cô chẳng giống người thường chút nào.

“Em không cần đi học.” Dư Quý dùng một tay ôm lấy lưng cô, “Sau này em sẽ có mọi thứ.”

“Bao gồm cả anh à?”

Động tác của Dư Quý hơi dừng lại. Hắn buông máy sấy xuống, hai tay đỡ vai cô để cô nhìn thẳng vào mình: “Em có biết em đang nói gì không hả?”

“Ừm, em hỏi, tương lai của em có anh không?”

Dư Quý khẽ cười: “Đương nhiên là có.”