Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1549: Đại Sư Thông Linh (3)

“Bạn ơi, bạn không sao chứ?”

Thời Sênh đang cúi đầu suy nghĩ thì lại nghe thấy giọng nói của phụ nữ ở bên cạnh. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt tràn ngập lo lắng.

Là một nữ sinh rất đẹp mặc đồ thể thao đơn giản, lưng đeo ba lô.

Tuy tầm mắt lo lắng của đối phương dừng trên người cô nhưng thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn cô gái mặc váy hoa bên cạnh.

Cô ta cũng có thể thấy hồn ma cô gái ấy?

“Bạn không thoải mái ư?” Nữ sinh lại hỏi, sự lo lắng trong đáy mắt càng sâu hơn.

“Không.” Ánh mắt Thời Sênh dừng trên cổ cô ta. Hiện tại thời tiết đã bắt đầu nóng hơn, đại đa số người đều mặc áo lộ cổ, nữ sinh này cũng thế. Thời Sênh nhìn thấy trên cổ cô ta có đeo một chiếc vòng ngọc Quan Âm.

Ngọc Quan Âm không hiếm thấy, nhưng mà ngọc Quan Âm cô ta đeo lại rất khó gặp.

Có câu tục ngữ nói nam mang Quan Âm, nữ mang Phật.

Hơn nữa, miếng ngọc Quan Âm kia còn rất quen mắt. Nguyên chủ mang ngọc Quan Âm bên người nhiều năm như thế nên chắc chắn cô không nhận nhầm – đó là miếng ngọc Quan Âm của nguyên chủ.

Sau khi nguyên chủ tỉnh lại thì thấy trên người mình có một miếng ngọc Quan Âm. Vì thôn dân chăm sóc cho cô nên cô đã đưa miếng ngọc đó cho họ.

Tại sao nó lại ở trên người nữ sinh này?

Nữ sinh thấy Thời Sênh nhìn chằm chằm vào ngọc Quan Âm trên cổ mình thì không những không che giấu mà còn hào phóng giới thiệu: “Đây là do người nhà xin về cho tôi đấy.”

Thời Sênh gật đầu, không nhìn cô ta nữa.

Có lẽ những thôn dân kia bán miếng ngọc Quan Âm đi rồi bị người ta mua về, cũng có thể là loại giống nhau mà thôi.

Ngọc Quan Âm của nguyên chủ hình như cũng là do cha mẹ xin về.

“Bạn thật sự không sao chứ? Có muốn tôi đỡ bạn sang bên kia nghỉ ngơi một chút không?” Nữ sinh tiếp tục nói chuyện.

Thời Sênh nhìn cô gái váy hoa bên cạnh, thấy cô ta đang đứng rất nghiêm túc, lúc nhìn Thời Sênh, lúc lại nhìn nữ sinh bên cạnh.

Ánh mắt nữ sinh kia vẫn không rời khỏi cô gái váy hoa. Thời Sênh chắc chắn cô ta có thể thấy hồn ma này.

Người này nhìn có vẻ giống Thánh Mẫu, Thời Sênh xoay người đi, “Tôi không sao.”

Nữ sinh thấy Thời Sênh rời đi thì hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô gái váy hoa lại nóng nảy muốn đuổi theo.

Nữ sinh lập tức ngăn cô ta lại: “Cô không thể hại người.”

Cô gái váy hoa quýnh lên, “Tôi không hại ai cả.”

“Cô không hại người ta thì sao lại đi theo người ta? Cô đã chết từ lâu rồi, nên tới nơi cô cần tới đi thôi, nơi này không phải thế giới của cô.” Tuy nữ sinh nói với vẻ đầy tự tin nhưng nếu quan sát kỹ có thể thấy lưng cô ta cứng đờ, có vẻ lo lắng.

“Tôi thật sự không muốn hại chị ấy, là chị ấy…” Cô gái váy hoa còn chưa nói xong thì lại như cảm ứng thấy gì, thân mình chợt biến mất không thấy đâu nữa.

Nữ sinh kinh hãi, cho rằng cô gái váy hoa đuổi theo Thời Sênh nên lập tức quay đầu nhìn theo hướng Thời Sênh rời đi.

Thời Sênh bước qua cửa lớn ở đại sảnh, hình như cô ta nhìn thấy một đoàn khí đen hơi nhạt đi theo Thời Sênh, nhưng nhìn kỹ lại chẳng thấy gì.

Đến khi cô ta muốn nhìn người thì thân ảnh Thời Sênh đã biến mất trong đám đông.



Hơn nửa đêm Thời Sênh mới quay lại nhà ga, không thấy nữ sinh ban ngày nữa, còn cô gái mặc váy hoa thì vẫn đang canh giữ bên cây cột, bộ dáng như bị người ta vứt bỏ vậy.

“Giờ tôi sẽ lấy thi thể của cô ra giúp cô, sau đó cô nên đầu thai thì hãy đi đầu thai đi.”

Cô gái váy hoa chợt ngẩng đầu, sắc mặt còn tái hơn lần đầu gặp cô. Cô ta hoảng loạn nhìn quanh bốn phía.

“Sao thế? Đứa con gái lúc chiều đe dọa gì cô à?”

Cô gái váy hoa lắc đầu, vẻ mặt nhợt nhạt cũng đỡ hơn một chút, nhưng tầm mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn xung quanh một chút.

Thời Sênh hồ nghi quan sát cô ta rồi bảo cô ta lùi về sau, cô muốn đập vỡ cây cột này.

“Đập… vỡ?” Cô gái váy hoa dường như bị dọa, “Có người… có người mà.”

“Bọn họ không thấy tôi.” Thời Sênh lấy kiếm ra, nhắm về phía cây cột, “Thi thể của cô ở đoạn nào?”

Cô gái váy hoa vẽ ra một khoảng, Thời Sênh tránh nơi đó, bổ vào chỗ hơi cao hơn một chút.

“Rầm!”

Cây cột này lúc trước thiết kế chắc là để cho tạo hình khu vực đẹp mà thôi, cũng không phải chịu sức nặng nào đè xuống, có đập vỡ cũng chẳng sao.

Nhưng cây cột đột nhiên bị đập gãy đôi khiến cho không ít người trong nhà ga giật mình, vội vàng chạy tới xem.

“Có chuyện gì thế? Sao tự nhiên cây cột này lại gãy, động đất à? Vừa rồi có cảm giác được gì đâu…”

“Nhà ga sẽ không sụp xuống đấy chứ?”

“Nói bừa gì thế, có động đất đâu mà sụp được?”

“Aizz, mọi người nhìn xem, hình như có gì đó ở trong.”

Trong phần cốt thép lộ ra lại xen kẽ có thứ gì đó như vải vóc và khớp xương.

“A! Có người chết…” Có người ghé sát lại nhìn rồi đột nhiên hét toáng lên, chạy ra xa khỏi cây cột.

Vừa nghe có người chết, người ở đây đều hoảng sợ, có người báo cảnh sát, trường hợp vô cùng hỗn loạn.

Chờ cảnh sát tới, Thời Sênh mới xoay người rời khỏi nhà ga.

“Chị… Chị…”

Cô gái váy hoa đã có thể rời khỏi nhà ga, giọng cô ta rất nhỏ, thân thể cũng mờ hơn, có lẽ đã sắp biến mất rồi.

“Sao thế, còn việc gì à?” Thời Sênh dừng chân chờ cô ta.

Cô gái váy hoa lo lắng nhìn hoàn cảnh đông nghịt người xung quanh, run rẩy nói: “Chị, chị… Bên cạnh chị… có thứ rất đáng sợ… đi theo chị.”

“Cái gì?” Đồ vật rất đáng sợ?

Thời Sênh nhìn bốn xung quanh nhưng chẳng cảm giác được thứ gì đáng sợ cả…

“Em… em cũng không rõ nó là gì… Giờ nó không ở đây, nhưng nó vẫn cho em cảm giác nó rất đáng sợ. Chị, chị phải cẩn thận nhé, em đi đây.”

Hồn phách của cô gái váy hoa càng lúc càng trong suốt. Cô ta vẫy vẫy tay với Thời Sênh, “Cảm ơn chị.”

Thời Sênh nhìn cô gái váy hoa biến mất rồi mới nhíu mày nhìn xung quanh.

“Nhị Cẩu Tử, thứ gì đi theo ta thế?”

[Rà quét năng lượng không có kết quả.] Hệ thống mau chóng đưa ra đáp án.

“Có thứ gì tới gần ta thì nói ngay với ta.” Cô gái váy hoa chắc chắn không nói dối. Nếu cô không cảm nhận được thì hoặc đối phương quá mạnh, hoặc là đối phương cũng không tới vì cô, chỉ là vừa lúc bị cô gái váy hoa kia nhìn thấy nên mới ngộ nhận là đi theo cô mà thôi.

[…] Rất muốn phản đối nhưng nghĩ tới việc Ký chủ một lời không hợp liền bãi công, nó chỉ có thể ngậm miệng.



Thời Sênh dựa theo ký ức của nguyên chủ tìm tới nơi mà cô từng ở, ấn chuông cửa.

“Ai thế, hơn nửa đêm rồi.” Bên trong bộ đàm truyền ra một giọng nói không vui, bên kia có vẻ không nhìn rõ người đứng ngoài cổng, “Cô tìm ai?”

Thời Sênh nhíu mày, “Đây là Kỷ gia phải không?”

“Không phải.” Đối phương trả lời rất nhanh rồi cắt đứt.

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, không sai mà.

Quang cảnh xung quanh cũng y như trong ký ức của nguyên chủ, không hề thay đổi…

Chẳng lẽ Kỷ gia chuyển đi rồi?

Thời Sênh cũng không gọi cửa nữa mà tìm một chỗ ở qua đêm, ngày mai lại tới hỏi.

Xung quanh đều là biệt thự, người ở nơi này có lẽ cũng có liên quan tới nhau, dù chuyển nhà thì chắc họ cũng sẽ biết được là chuyển đi đâu.

Nếu không hỏi được thì còn có thể tới công ty của Kỷ gia để hỏi.