Tất cả mọi người đều biết Khương Đàn là một hỗn đản gϊếŧ người không chớp mắt.
*
Công nguyên năm 2137, toàn cầu tiến vào trạng thái đề phòng khẩn cấp, sinh vật ngoài hành tinh xâm lấn địa cầu, người địa cầu đối mặt với nguy cơ bị hủy diệt, gọi những sinh vật xâm lấn địa cầu này là dị chủng.
Công nguyên năm 2147, trải qua 10 năm chiến đấu, loài người và dị chủng hình thành cục diện giằng co.
Mà virus, nạn đói, gϊếŧ chóc lần lượt hủy hoại nhân loại.
Dị chủng dường như cũng kiêng kỵ điều gì đó ở loài người nên cũng không khởi xướng tàn sát quy mô lớn.
Trải qua quá trình đàm phán thống nhất giữa hai bên, cuối cùng loài người quyết định thỏa hiệp, phân cho dị chủng một khu vực để sinh sống. Ngược lại, dị chủng cũng không thể tiến ra khỏi danh giới khu vực đã được phân chia.
Dải phân cách giữa hai bên được gọi là Thành phố giáp ranh.
Nơi này chỉ có sợ hãi, lẩn trốn, đói khát, gϊếŧ người… Sinh tồn hoặc trở thành đồ ăn của dị chủng.
Mỗi tháng, người bên ngoài thành phố giáp ranh sẽ quăng những người chết, bệnh tật, có tội, vô dụng vào trong đó để họ trở thành những con mồi mới.
Công nguyên năm 2247, hiệp ước với dị chủng đã kéo dài được 100 năm.
Thành phố giáp ranh cũng đã thành lập được quy tắc và trật tự của riêng mình.
Thành phố giáp ranh không chỉ là sân nhà của dị chủng mà còn có các tổ chức đối kháng dị chủng nổi lên.
Thời Sênh đã tiếp thu được cốt truyện tới đây. Lần này cô không gặp phải công kích kỳ quái nào, nhưng mà… vẫn sắp chết như cũ.
Moẹ!
Đây là một tiểu thuyết khoa học viễn tưởng về dị chủng.
Nữ chính là Vân Đóa, sinh ra ở thành phố giáp ranh. Cha mẹ của cô ta là nhân viên nghiên cứu trong tổ đội kiến tạo lên trung tâm nghiên cứu khoa học của thành phố giáp ranh.
Nhân viên nghiên cứu tham gia xây dựng đội nghiên cứu đều được coi là nhân viên cao cấp. Chỉ cần họ không phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào thì người nhà cũng sẽ nhận được sự bảo hộ tốt nhất.
Nguyên chủ của Thời Sênh là Khương Đàn, là một cô nhi được cha mẹ Vân Đóa mang về nuôi, chỉ nhớ tên mình, ngoài ra chẳng nhớ gì cả.
Đội nghiên cứu khoa học đã tạo được một loại virus có thể gây ra một cơn sốc tạm thời khi dị chủng bị nhiễm phải. Nhưng loại virus này chỉ con người mới có thể mang theo.
Thực nghiệm tiền và trung kỳ đều đã được thông qua, hiện tại đang là lần thực nghiệm cuối cùng.
Người tham gia thực nghiệm phải là người khỏe mạnh, chưa từng bị nhiễm bất cứ căn bệnh nào của loài người. Vì vậy, những người trong ban lãnh đạo cấp cao và nhân viên của tổ chức được lựa chọn đầu tiên.
Vì để đảm bảo tính công bằng và không gây bất bình dẫn đến bạo động nên người nhà của các nhân viên nghiên cứu có điều kiện phù hợp đều phải đưa vào trong danh sách, cuối cùng bốc thăm, ai bị bốc trúng là kẻ đó xui xẻo.
Khương Đàn và Vân Đóa đều ở trong danh sách này. Người bị rút trúng là Vân Đóa. Nhưng vì cha mẹ Vân Đóa muốn bảo vệ con gái mình nên cuối cùng người bị đưa lên đài thực nghiệm lại là Khương Đàn.
Khương Đàn không phải do người trong tổ chức sinh ra, trong cơ thể cô có một mầm bệnh ẩn giấu, sau khi virus tiến vào trong cơ thể cô thì có phản ứng với mầm bệnh đó, nảy sinh ra biến dị, cuối cùng giúp cô có được dị năng trong truyền thuyết.
Khương Đàn cho rằng điều này sẽ giúp cô được sống nên nói cho đám nhân viên nghiên cứu biết điều đó.
Kết quả, vì muốn nghiên cứu dị năng của cô nên tổ chức nghiên cứu khoa học đã nhốt Khương Đàn lại, ngày nào cũng tiến hành thực nghiệm trên cơ thể cô.
Khương Đàn chịu đủ mọi loại tra tấn ở phòng thí nghiệm. Sau đó, có một lần, dị chủng tấn công phòng thí nghiệm nên Khương Đàn có cơ hội chạy trốn.
Sau khi ra ngoài, Khương Đàn phát hiện ra trên thế giới này đã có không ít dị năng giả, hơn nữa dị năng của bọn họ rất mạnh, có thể dễ dàng gϊếŧ chết đám dị chủng.
Trong lòng Khương Đàn tràn ngập oán hận, cô muốn gϊếŧ cả con người và dị chủng.
Cuối cùng, Khương Đàn vẫn bị bắt lại. Người của phòng thí nghiệm lấy máu cô, lại tiêm cho cô một loại thuốc kỳ quái khiến cho cô không có cách nào sử dụng dị năng.
Dị chủng lại tấn công phòng thí nghiệm lần thứ hai, đoạt lấy Khương Đàn. Dị chủng bắt đầu tiến hành giải phẫu toàn cơ thể cô. Tuy rằng cuối cùng Khương Đàn không chết nhưng lại thành quái vật, là vũ khí để dị chủng đối phó với loài người.
Cuối cùng, Khương Đàn chết trong tay nữ chính hiện tại đã nổi danh.
Di nguyện của Khương Đàn là – báo thù.
Những kẻ tra tấn cô lúc trước đều phải nhận sự trừng trị thích đáng. Cô còn muốn tiêu diệt dị chủng, thuận tiện cũng có thể diệt thế luôn.
Tại sao đám người trong thành phố giáp ranh có thể sống những ngày an ổn mà bọn họ phải đi đối kháng với dị chủng? Trở thành đồ ăn của dị chủng?
Khương Đàn hận con người, hận dị chủng, hận thế giới này.
Đây là nguyên chủ đáng sợ nhất mà Thời Sênh từng gặp.
Nhưng sao lại cứ cảm thấy hưng phấn thế này chứ nhỉ?
Thành phố giáp ranh, nắm tay ai cứng thì người đó định quy tắc.
Hưng phấn cái rắm ấy!
Giờ nên nghĩ xem phải ra ngoài thế nào đi đã.
Thời Sênh thở dài, hiện tại cốt truyện đã tiến tới giai đoạn cô chạy trốn và lại bị bắt về, không có dị năng, còn dị chủng lại sắp tới đoạt suất diễn của cô.
Đối với Khương Đàn mà nói, bị dị chủng bắt được chính là thời điểm cái chết của cô tới.
Những chuyện sau đó, cô chỉ còn lại một tia ý thức nhỏ, mọi hành vi hoàn toàn bị dị chủng khống chế và thao tác.
Tại sao cả loài người và dị chủng lại để tâm tới Khương Đàn như vậy?
Cô là dị năng giả đầu tiên, những dị năng giả sau đó xuất hiện sau khi cô bị đem đi nghiên cứu. Nhưng Khương Đàn cũng không biết tại sao những dị năng giả đó lại cường đại như thế.
Cốt truyện cũng không nói nhiều tới vấn đề này, chỉ nói dị năng giả được trung tâm nghiên cứu khoa học cấp cho một loại thuốc, trong 24 giờ sẽ thức tỉnh dị năng và trở thành dị năng giả. Nếu trong 24 giờ không có gì biến hóa thì không thể trở thành dị năng giả được.
“Keng keng keng…” Cửa sắt bị gõ vang, một người đàn ông mặc chế phục nhét vào mấy cái màn thầu, “Ăn cơm.”
Từ sau khi nguyên chủ bị bắt về và nhốt ở đây, thân thể của nguyên chủ rất yếu, dị năng cũng bị ức chế, mỗi ngày hoặc chỉ được cho ăn một ít cơm, hoặc vài cái màn thầu.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, trong mắt đầy tơ máu, lúc này vẻ âm trầm càng khiến cho cô có vẻ đáng sợ.
Người đàn ông bị nhìn tới mức mất hết tự nhiên, lùi về sau một bước rồi mới lên tiếng mắng chửi: “Nhìn cái gì mà nhìn, không muốn chết thì mau ăn đi.”
Thời Sênh đứng lên từ chỗ ngồi, đi tới trước cửa, vươn cánh tay gầy như que củi ra, giọng khàn khàn: “Lại đây.”
“Làm gì?”
Tóc tai Thời Sênh rũ rượi che hết đôi mắt cô, khóe miệng hơi mỉm cười, “Có thứ tốt cho anh.”
Người đàn ông hung dữ dùng gậy đập đập vào cửa: “Có thứ gì tốt chứ? Cô thì còn có thứ gì tốt được, đừng có dọa người.”
Rõ ràng chỉ số thông minh của gã vẫn còn chưa mất.
Thời Sênh thở dài, quả nhiên không phải mệnh nữ chính.
Lừa một người cũng không xong, trong khi nữ chính lừa một lần là được luôn.
Thời Sênh lấy từ trong không gian ra một lá bùa, niệm nhẹ mấy tiếng, lá bùa bay khỏi tay cô bắn về phía người đàn ông kia.
Người đàn ông dường như không nhìn thấy lá bùa ấy, vẫn cứ hung tợn nhìn cô chằm chằm, “Đừng có ra vẻ nữa, thành thật một chút cho ông, nếu không ông cho mày biết tay.”
Thời Sênh ngoáy ngoáy lỗ tai, đầu ngón tay hơi quơ lại, lá bùa liền dừng trên đầu vai người đàn ông.
Gã ta đột nhiên như bị trúng điện, cả người giật đùng đùng.
“A a a a a…”
Gã đàn ông đau đớn gào lên, âm thanh vang vọng khắp không gian.
Thời Sênh nắm lấy song sắt nhìn gã, thứ tốt nhất của thế giới này chính là có linh khí.
Còn rất nồng đậm.
Là một nơi rất tốt để vênh váo.
Người trong phòng điều khiển phát hiện chuyện không thích hợp liền mau chóng phái người tới. Gã đàn ông không ngừng run rẩy, trên người còn có dòng điện lưu chuyển lúc ẩn lúc hiện nên bọn họ không dám động vào gã, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã bị điện đốt thành thi thể cháy đen.
Thời Sênh chậm rãi quay về mép giường.