Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1219: Phượng hoàng niết bàn (hoàn)

Hệ thống biết Thời Sênh nói không làm, có lẽ thật sự sẽ không làm, trừ phi Phượng Từ đột nhiên xuất hiện, nhưng nó không thể nào đột nhiên biến Phượng Từ ra được.

Cho nên…

Vẫn là offline đi!

Giả vờ như nó không biết gì cả.

Thời Sênh ngửa đầu nhìn ánh sáng xanh trên trời, nhân lúc bây giờ cô ta vẫn còn chưa kịp phản ứng, tính khả thi đánh chết hai người rất cao.

Thời Sênh nghiêng đầu nhìn Vân Mạch, gϊếŧ nam chính trước đi!

Vân Mạch đối diện với ánh mắt Thời Sênh, cơ thể đột nhiên lạnh lẽo, khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên não bộ. Hắn cảm thấy tiểu cô nương trước mặt này, càng giống một Ma tộc hơn.

Thời Sênh nhếch môi cười, nụ cười kia càng nổi bật dưới ánh sáng xanh trên đỉnh đầu, vô cùng u ám.

Thời Sênh vẫy vẫy thiết kiếm, lao vun vυ't về phía Vân Mạch. Cô đột nhiên động thủ, những người khác vẫn còn chìm đắm trong không trung, người bên cạnh Vân Mạch không ngăn cô lại.

Ầm ầm…

Tiếng sấm vang khắp toàn bộ thiên địa, chấn động lòng người.

Kèm theo đó là tia chớp to bằng cánh tay, tiểu cô nương quần áo màu đen như tia chớp đến bên cạnh, ánh sáng của tia chớp khúc xạ trên thiết kiếm bắn ra hàn quang màu tím, cùng với ánh sáng xanh đầy trời, lao vào con ngươi Vân Mạch, nhuộm ra màu sắc vô cùng xinh đẹp.

Ầm ầm ầm…

Ầm ầm…

Tia chớp xé bầu trời, thẳng tắp mà bổ xuống phía Thời Sênh. Thời Sênh nhanh chóng đâm thiết kiếm vào cơ thể Vân Mạch, cánh tay bị chấn động tê dại, một sức mạnh thô bạo xông vào cơ thể cô, hỗn loạn chạy thẳng đến đan điền.

Trong nháy mắt đan điền giống như ngọn lửa thiêu bỏng.

Thời Sênh nghiến răng rút thiết kiếm ra, tránh sang bên cạnh.

Tia chớp sắp đánh trúng Vân Mạch, lúc đến đỉnh đầu hắn, cứng nhắc quẹo một đường cong rơi xuống bên cạnh, đánh bay mấy thiên binh.

“Đệch mợ!” Như thế cũng được hả!

Thiên đạo ngươi đừng có mà quá thiên vị!

Nam chính là người, những người khác thì không phải là người chắc?

Thời Sênh mò ra bóng năng lượng, dù sao đến sấm cũng kéo ra rồi, thêm chút nữa cũng không vấn đề gì.

Làm việc đương nhiên phải làm lớn.

Thời Sênh ném bóng năng lượng về phía nam chính, một màn quỷ dị lại xảy ra, sấm sét lại ngăn bóng năng lượng lại, đánh cho nó trở lại.

Thời Sênh: “…”

Ngươi như vậy thật sự không có cách nào mà nói chuyện với ngươi nữa!

Bóng năng lượng không nhận chủ, Thời Sênh chạy nhanh, vẫn bị sóng khí ảnh hưởng đến, có chút nhếch nhác.

“Tiểu Phượng Hoàng, ngươi đã làm gì hả?” Lưu Vân giơ tay đỡ Thời Sênh dậy, mâu quang tối tăm nhìn lên không trung, “Đó là sức mạnh của thiên đạo.”

Thời Sênh lau mặt, cảnh cáo Lưu Vân, “Muốn sống thì mau chạy đi, đến chỗ hư không của hoang hải đó.”

Lưu Vân nghe ra ngữ khí của cô không đúng, kéo lấy cô, “Tiểu Phượng Hoàng, ngươi muốn làm gì?”

Thời Sênh ưỡn ngực, ngửa đầu nhìn không trung, hào hùng tuyên bố, “Cứu thế giới.”

Ầm ầm ầm…

Sấm sét bổ xuống không chút lưu tình.

Thời Sênh lập tức hướng lăn một vòng sang bên cạnh, sấm sét đánh trúng bên cạnh, bụi đất tung bay.

Lưu Vân tránh sấm sét, lăn đến bên cạnh Thời Sênh, trên mặt lại có chút lo lắng, “Tiểu Phượng Hoàng, ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn.”

Thời Sênh cảm thấy cơ thể rất không thoải mái, có thể là lúc vừa rồi đâm nam chính, sức mạnh kia bắn ngược trở lại. Tiếng của Lưu Vân xoay một vòng bên tai cô rồi biến mất, cô căn bản không nghe rõ hắn nói cái gì.

Thời Sênh lắc lắc đầu, gào với Lưu Vân, “Đến chỗ hư không của hoang hải đó, ta nhắc nhở ngươi một lần cuối cùng.”

Cô đã nhắc nhở hắn, thật sự mà chết, vậy cũng là đáng đời hắn.

Thời Sênh nhảy một cái lên không trung, hóa thành hình dáng Phượng Hoàng, bay lên trời cao, sấm sét đuổi ở phía sau cô, tình cảnh vô cùng chấn động.

Thời Sênh trừ lần bắt đầu không khống chế được mà biến hình, qua mấy lần biến thân, sau đó cũng chưa từng hiện ra hình dáng Phượng Hoàng.

Cho tới bây giờ bọn họ mới phát hiện, con Phượng Hoàng này không giống những con Phượng Hoàng khác.

Lông đuôi của cô lại là màu đen, nếu như cô là Phượng Hoàng đen vậy thì không sao, nhưng màu sắc toàn thân cô đều là màu vàng, lông đuôi sao lại là màu đen?

Thời Sênh nghênh đón ánh sáng xanh bị sấm sét bao phủ, những sấm sét này rõ ràng đang bảo vệ Dao Cầm, cô ta vừa mới trở về vị trí, cần tiếp thu ký ức và năng lực.

Thời Sênh đánh bừa bãi qua, tần số tia chớp đánh xuống càng ngày càng dày đặc.

Cả không gian đều tràn ngập uy thế đè nén đáng sợ.

Dưới uy thế đè nén như vậy, mọi thứ dưới đất bắt đầu sụp đổ tan tành, hóa thành bột mịn.

Lưu Vân đứng ở phía dưới một lúc, lui khỏi vòng gió bão, lúc đi qua một đống đổ nát, khom người nhặt Tiểu Bạch hôn mê bất tỉnh lên, nhét vào trong tay áo.

Hắn quay đầu nhìn Phượng Hoàng trên không trung, đáy lòng có một loại trực giác… từ nay về sau, sẽ không còn gặp được cô nữa.



Sau khi Thời Sênh đến vị trí chính giữa, đột nhiên hóa thành hình người, thiết kiếm nhắm thẳng vào không trung, mũi kiếm sinh ra một cơn gió lốc lớn, nhanh chóng mở rộng, tạo thành gió xoáy.

Gió xoáy cuốn sấm sét bốn phía vào, ánh sáng tím lưu chuyển bên trong, chỉ nhìn thôi đã khiến cho người ta cảm thấy khủng bố.

Gió xoáy bắt đầu tách ra, khuếch tán ra bốn phía, rất nhanh bầu trời chỉ còn lại gió xoáy, và Dao Cầm vẫn được một tầng sấm sét bao bọc.

Dao Cầm chậm rãi mở mắt ra, ánh sáng xanh nhanh chóng dệt ra một tầng váy dài màu xanh trên người cô ta. Cô ta nhìn Thời Sênh đứng ở giữa gió xoáy, từ tốn mở miệng, “Sí Ly, ngươi muốn sinh linh thế giới này đồ thán* sao?”

* Đồ thán: Chịu cảnh lầm than cực khổ.

“Sinh linh đồ thán? Thú vị biết bao.” Thời Sênh chế nhạo một tiếng, trong tầm mắt của Dao Cầm, đôi môi vừa mở ra đã khép lại, “Tạm biệt nhé!”

Dao Cầm còn chưa phản ứng được với ý tứ câu nói kia của Thời Sênh, đột nhiên nhìn thấy thân hình cô nhập vào trong gió xoáy, tiếng hót của Phượng Hoàng vang khắp thiên địa.

Trong trẻo, vang dội, hung hăng càn quấy…

Cũng như con người cô.

Dao Cầm phát hiện sức mạnh trong cơ thể mình bắt đầu tán loạn, sức mạnh không khống chế được tràn ra ngoài, cả thế giới dường như cũng bắt đầu lay động.

Bóng tối cắt màn trời, chia màn trời thành vô số mảnh vụn nhỏ, không trung vừa rồi còn hàng loạt tiếng sấm, lúc này không còn gì cả, chỉ còn lại một mảnh âm thanh tách ra.

Những gió xoáy kia khuếch tán ra nơi xa, nơi nó đi qua, toàn bộ sụp đổ vỡ vụn.

Bóng tối nhanh chóng xâm nhập, cảnh sắc phía dưới đang sụp đổ, mặt người biến mất, kiến trúc biến mất, tất cả đều đang biến mất.

Cô ta nhìn Vân Mạch bị bóng tối chiếm đoạt…

Dao Cầm chậm rãi ngẩng đầu, trên người Phượng Hoàng trong gió xoáy bùng lên ngọn lửa rừng rực, dường như muốn thiêu hủy tam giới.

Phượng Hoàng Niết bàn.

Là cảnh tượng chấn động nhất thế gian này.



Thời Sênh quay về không gian hệ thống, xoắn xoắn cánh tay, giọng bất thiện hỏi Hệ thống, “Nhị Cẩu Tử, mi nói cho ta biết, vì sao cuối cùng ông đây lại tự bốc cháy?”

[Lúc cô vừa đến thế giới này, Vân Mạch đánh cô, hắn đưa ma khí vào cơ thể cô, cộng thêm trận pháp trước đó, cùng với hồ Tiên Dưỡng sau đó… tóm lại, chính là hàng loạt nguyên nhân, dẫn đến cuối cùng cô không khống chế được sức mạnh.]

Hệ thống một hơi giải thích xong.

Thời Sênh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cho nên là ông đây bị chơi xỏ?”

[…] Lời này nó có thể trả lời sao? Đương nhiên không thể, sẽ bị đánh chết.

Thời Sênh yên lặng một lát, đột nhiên lên tiếng, “Xem sau đó thế nào.”

Hệ thống kỳ quái, làm sao tự nhiên lại muốn xem chuyện sau đó, trước kia có cho cô cũng không thèm xem.

Hệ thống chuyển hình ảnh trên màn hình đến lúc thế giới vừa bắt đầu sụp đổ, Vân Mạch và Dao Cầm khẳng định là chết rồi, Tương Lăng cũng bị bóng tối chìm ngập, chết hay chưa không biết. Lưu Vân dẫn một ít Thần tộc đến nơi hư không mà Thời Sênh nói, lúc không sụp đổ, lại tránh khỏi hư không.

Mà trong hư không, bắt đầu tạo thành một thế giới mới.

Thời Sênh xem đến đây, kêu Hệ thống đóng lại.