Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 913: Ma vương vạn tuế (5)

Thời Sênh chống cằm nghe xong chuyện cũ, lại hỏi một thằng bé trong số đó, “Đêm qua, mấy đứa làm cách nào mà tự nhiên xuất hiện thế?”

Tối hôm qua, mấy đứa nhỏ này đều xuất hiện rất đột ngột, nếu không phải ma thì tại sao có thể tự nhiên hiện ra như thế?

Còn có công năng đặc dị gì nữa chắc?

“Phía dưới quảng trường này có đường hầm.” Đứa bé đáp không hề giấu giếm.

Nghe nói đường hầm ngầm này do tổ tiên đời trước đào ra, nhưng có tác dụng gì thì bọn nó không rõ.

Trước đây, bọn nó thường thích chơi đùa ở trong ấy. Người lớn cũng không cấm cản nên cả lũ đi lại dưới những đường hầm này cực kỳ thông thạo.

Lặng yên xuất hiện giữa quảng trường không một tiếng động, đối với mấy đứa bé thân hình nhỏ bé cũng không khó.

“Cô gái trẻ, cô đừng để bị bọn nó lừa, bọn nó mới là ma đó!” Đám người lớn cũng bắt đầu tranh cãi ầm ĩ.

“Cô gái trẻ, cô phải tin chúng tôi, bọn chúng mới là ma, bọn chúng đang lừa cô đấy.”

Bên này, dân thôn nói hoàn toàn ngược lại với mấy đứa trẻ con.

Bọn họ kể, mấy đứa trẻ con này mới là những đứa chết trong đám cháy, sau khi bọn họ đưa chúng đi chôn rồi, bảy ngày sau lại thấy chúng lục tục trở về nhà. Trên người chúng không có độ ấm, không có bóng, hơn nữa rất đói bụng, cái gì cũng ăn được.

Bọn họ rất sợ, tuy rằng đây là con cái nhà mình nhưng bọn chúng đã biến thành ma, ai mà dám nhận chứ?

Quan trọng nhất là bộ dáng bên ngoài của bọn nó làm cho người ta quá sợ hãi, cứ đến đêm khuya là bọn nó sẽ chẳng nhận ra người thân, bình thường thì hay đánh người, nghiêm trọng lên còn ăn thịt người nữa.

Chuyện ma ăn thịt người bọn họ chưa từng nghe thấy.

Nếu không phải như thế, bọn họ cũng sẽ không sợ hãi mấy đứa trẻ này.

Bọn họ tìm người tới thu thập đám trẻ con này, nhưng người nào tới cũng bị chúng gϊếŧ chết, đôi tình nhân mà bọn nó vừa kể cũng là người được mời tới làm phép.

Trẻ con nói người lớn là ma, người lớn nói trẻ con là ma.

Vậy rốt cuộc ai mới là ma?

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời đã chiếu tới cách đó không xa, một chút nữa là ánh nắng sẽ tràn tới quảng trường.

“Cô gái trẻ, cô phải tin chúng tôi, chúng tôi sẽ không hại cô, nếu như cô tin tưởng chúng nó thì sẽ không thoát khỏi cái chết đâu.” Trưởng thôn hơi gấp gáp, ánh mắt vẫn liếc về phía mặt trời.

Thời Sênh chống cằm không động đậy, chờ ánh mặt trời lan tới đây.

Ánh mặt trời càng lúc càng tới gần, sắc mặt của nhóm dân thôn cũng càng lúc càng kém. Khi ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu lên người dân thôn, làn da của họ đều phát ra những thanh âm xèo xèo.

Làn da lõα ɭồ bên ngoài như bị Axit Sunfuric hắt lên, bắt đầu thối rữa.

“Chị xem, em đã bảo họ là ma mà.” Bọn trẻ con chỉ vào đám dân thôn, “Chúng em không sợ ánh mặt trời.”

“Ai nói với nhóc ma sợ ánh mặt trời?” Thời Sênh liếc mắt, gương mặt lộ ra vẻ cười cợt, “Hơn nữa, mấy đứa có thân thể của nhân loại, sao có thể sợ ánh nắng mặt trời, có đúng hay không lũ não tàn này?”

Giọng của mấy đứa trẻ con lập tức im bặt, chỉ còn tiếng thôn dân kêu gào thảm thiết.

Thời Sênh tiến lên cởi bỏ dây thừng cho dân thôn, vừa cởi vừa giải thích, “Mấy đứa là cái gì vậy, yêu tinh? Hay là quỷ? Hay là ma?”

Nhóm thôn dân được cởi dây thừng đều vội vã dìu nhau đi về phía mái hiên của từ đường, ở đó ánh mặt trời không chiếu tới được.

Còn mấy đứa nhỏ, dù đứng ở dưới ánh mặt trời nhưng ngoại trừ sắc mặt tái nhợt ra thì chẳng có gì khác người bình thường cả.

“Chị… Làm sao mà chị biết được?”

Thời Sênh nhếch miệng cười, “Mùi trên người mấy đứa quá khó ngửi.”

Xác chết cuối cùng vẫn là xác chết, trên người luôn mang theo mùi thối rữa.

Mấy đứa giãy giụa muốn đứng lên, Thời Sênh trấn định vươn tay ra, đầu ngón tay tùy ý điểm hai cái trong không khí, “Đừng uổng phí khí lực, dây thừng trói mấy đứa có cho thêm phụ gia. Mấy thằng nhóc chân yếu tay mềm như mấy đứa làm sao có thể thoát ra được.”

Sắc mặt của mấy đứa nhóc liền biến đổi mạnh mẽ, bọn nó cúi đầu nhìn dây thừng đang trói mình.

Trên dây thừng ánh lên màu vàng nhàn nhạt, bọn nó càng giãy thì càng khó chịu.

Mà dây thừng trói đám dân thôn vừa rồi đang bị ném trên đất một cách tùy ý lại là loại dây thừng bình thường.

Cô ấy đã sớm biết?

Nhận ra điều này, bọn nó liền biết cô gái trước mặt này không thể chọc vào, đều bắt đầu cầu xin tha thứ.

“Tha cho chúng tôi đi, chúng tôi cũng bị người ta uy hϊếp nên mới ở đây trông chừng những người này.”

“Xin cô hãy tha cho chúng tôi, chúng tôi không cố ý đâu…”

Mấy thằng nhóc đều cầu xin tha thứ. Bọn nó là yêu tinh đất ở trong núi. Đột nhiên một ngày, có một người đàn ông bắt được chúng nó, cưỡng chế nhét chúng vào mấy thi thể, sai chúng ở đây trông chừng đám dân thôn này.

Nếu chúng nó không nghe thì sẽ bị tiêu diệt hết.

Vất vả lắm mới tu luyện được tới bước này, chúng nó không muốn chết oan chết uổng, chỉ có thể đồng ý với người đàn ông kia.

“Người đàn ông đó tên là gì?” Lại có kẻ thiết trí bố cục ở nơi này, mở ngoặc kép viết in hoa “ÂM MƯU”.

“Không biết, chúng tôi cũng không biết trông hắn như thế nào. Hắn được một tầng sương đen bao phủ.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Thời Sênh đảo qua, mấy thằng nhóc run lên, “Chúng tôi… thật sự, thật sự không biết.”

“Xin cô hãy tha cho chúng tôi. Chúng tôi không làm thương tổn tới bọn họ, chỉ muốn vây khốn họ mà thôi.”

“Chúng tôi chỉ gϊếŧ vài người. Chúng tôi chỉ ra tay với những người không nghe lời chạy ra ngoài. Cái này cũng do người đàn ông kia phân phó, chúng tôi thật sự không muốn thế.”

“Liên quan gì tới tôi.” Thời Sênh bĩu môi, có phải gϊếŧ cô đâu chứ.

Trước đó, mấy con hàng này hình như cũng không muốn gϊếŧ cô, chỉ muốn đuổi cô đi.

“Oan có đầu, nợ có chủ, người các ngươi nợ ở bên kia.” Thời Sênh hất cằm về phía đám dân thôn ngồi dưới mái hiên.



Da của đám dân thôn gặp ánh sáng mặt trời sẽ bị cháy, cái này cũng bắt đầu từ khi đám trẻ con này sống lại, nguyên nhân vì sao thì họ không biết.

Đám dân thôn hoàn toàn không nghĩ kết cục cuối cùng lại thế này, con cái của mình chết, còn bị chiếm giữ thân thể, điều này sao họ có thể chấp nhận được.

Nhưng đám dân thôn vẫn tính thả mấy con yêu tinh này đi.

Thời Sênh hoàn toàn không có ý kiến gì với chuyện này, dù sao cô cũng không phải người bị thương, cô quan tâm làm cái quái gì chứ?

“Chờ một chút!” Thời Sênh gọi mấy yêu tinh kia lại.

Nhóm yêu tinh quay đầu, thái độ vừa e ngại, vừa cung kính, “Đại tiên còn có gì phân phó?”

“Trước đó các ngươi nói còn một đứa trẻ, Đại Tráng đó đâu rồi?” Trước đó thôn dân đi tìm nó, nhưng đến khi chuyện này giải quyết xong rồi, thằng bé này cũng không thấy xuất hiện.

“Đại Tráng? Nó là người sống, chúng tôi sợ bị người nhận ra không giống nên mới ở cùng nó.”

Lời của đám yêu tinh như một viên đá ném vào mặt hồ tạo ra tầng tầng gợn sóng.

Đại Tráng là người sống?

Dân thôn vẫn nghĩ bọn trẻ con này đều là ma, hoàn toàn không ngờ Đại Tráng vẫn còn sống.

Dù sao nó cũng gặp chuyện như mấy đứa trẻ này, cùng bị hạ táng như chúng, nhưng thời gian nó quay về muộn hơn bọn trẻ con này một chút.

Thời Sênh bảo họ mô tả một chút về diện mạo của Đại Tráng, khá giống với thằng bé tối hôm qua cô nhìn thấy.

Cô đi thẳng tới cái sân đó, dân thôn không hiểu lắm nhưng cũng đi theo cô.

Đá cửa đi vào, Thời Sênh liếc mắt liền nhìn thấy hai lu nước lớn, cỏ trên miệng lu đã không còn.

Thời Sênh ghé sát vào lu nước, một mùi tanh tưởi đập thẳng vào mặt, nước trong lu đen sì sì.

Thời Sênh bịt chặt mũi miệng lại. Đây là máu, máu không ngừng tích lũy.

Về phần là máu người hay máu động vật thì không rõ nữa.

Con mèo mà tối qua cô nhìn thấy hẳn là được nuôi từ thứ này.