Thời Sênh từ đồn cảnh sát đi ra, như có điều suy nghĩ đi về phía chỗ ở của cô.
Năng lực Bộ Manh hẳn là thuộc về nói linh nghiệm.
Cũng không biết sẽ có tác dụng với người nào.
Thời Sênh quyết định đi thử một chút.
Lúc này đã hơn chín giờ sáng, cô tìm một quảng trường, ngồi xổm ở một bên, xem ai không vừa mắt, liền nguyền rủa hai câu.
Chẳng hạn như sẽ vấp ngã, sẽ mất ví tiền, sẽ bị người đánh…
Thế nhưng có linh nghiệm, có cái không linh nghiệm.
Thời Sênh lại thử tìm loại người nhìn không giống người tốt, hầu như thử trăm lần đều linh nghiệm cả trăm. Thế nhưng đối với người nhìn có vẻ rất lương thiện hoặc trẻ con, thì không hề linh nghiệm.
Trong những người cô thử, không linh nghiệm nhiều nhất là trẻ con hồn nhiên, còn có những người nhìn có vẻ là người tốt, thì cũng linh nghiệm rất nhiều.
Thời Sênh khảo nghiệm nửa ngày, cho ra kết luận.
Đồ chơi này chỉ có tác dụng với người xấu, không tác dụng với người tốt.
Quả thực giống như là máy phân biệt tốt xấu.
Đối với người trước đó không linh nghiệm Thời Sênh còn thử chúc phúc.
Sự thực chứng minh là có thể được.
Đại khái là chỉ sa chân một chút thôi cũng không linh nghiệm.
Đúng là Thầy bói!
Manh ta lợi hại nhỉ.
Kỹ năng tốt như vậy, lại không biết dùng, ngốc quá!!
Thời Sênh thí nghiệm xong, chuẩn bị rời đi, vừa đứng dậy đã choáng váng, ngã luôn vào ao nước bên cạnh.
Cô ngã ào một tiếng, bọt nước văng lên đầy đất.
Đã bảo anh hùng cứu mỹ nhân mà?
Sao ông đây lại xui xẻo thế chứ! Lật bàn!
Nghe tiếng động, người trên quảng trường đều nhìn sang bên này, cũng có người chạy lại giúp kéo Thời Sênh lên.
Toàn thân Thời Sênh đều chống cự.
Đầu đau quá, mí mắt trĩu nặng, thật mệt mỏi, muốn ngủ.
Đại khái là thấy tình trạng cô không tốt lắm, có người đề nghị đưa cô đi bệnh viện, nhưng phần lớn mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt.
Cuối cùng Thời Sênh vẫn được đưa đi bệnh viện. Người đưa cô đi bệnh viện là một phụ nữ trung niên trong khảo nghiệm có thể chúc phúc trước đó của cô. Bà ấy còn cố ý ngồi chờ Thời Sênh tỉnh lại.
“Cô gọi điện thoại cho chú cháu rồi. Ông ấy sẽ nhanh chóng qua đây thôi.” Phụ nữ trung niên thấy Thời Sênh quan sát bốn phía, liền nhỏ nhẹ nói: “Cháu còn trẻ thế này, làm sao lại mệt nhọc quá độ? Chú ý sức khỏe một chút, đừng nghĩ tuổi còn trẻ, là có thể làm tiêu hao thân thể của mình.”
Mệt nhọc quá độ?
Thời Sênh xoa xoa mi tâm, chắc nguyên nhân là do cô sử dụng lời nguyền quá nhiều.
Xem ra vẫn có hạn chế.
Người chú mà người phụ nữ trung niên kia nhắc tới là Vu Thanh, chính là người đại diện chăm sóc nguyên chủ.
Vu Thanh tới rất nhanh, khuôn mặt rất bình thường, thế nhưng ông ấy có tướng sống lâu, hẳn là chưa từng làm chuyện xấu gì.
Đương nhiên Thời Sênh không biết xem tướng, chỉ là những thứ có trong trí nhớ nguyên chủ.
Vu Thanh cảm ơn người phụ nữ trung niên kia, rồi trả cho bà tiền bà đã ứng ra thanh toán tiền thuốc men giúp cô, tự mình tiễn bà về.
“Con bé này, sao cháu không ở trường học?” Giữa hai lông mày Vu Thanh có vẻ mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn quan tâm hỏi: “Có phải gần đây học tập quá mệt mỏi không?”
Thời Sênh lắc đầu.
Do cô tự gây ra thôi.
Vu Thanh đã quen nguyên chủ không nói lời nào nên cũng không nói thêm cái gì, chỉ cẩn thận căn dặn cô vài câu, sau khi hỏi qua bác sĩ không có gì đáng ngại, bắt đầu cầm điện thoại vội vàng công việc của ông.
Vu Thanh nhận liên tiếp mấy cú điện thoại, có lẽ đã xảy ra chuyện gì. Ông xoay người nói với Thời Sênh: “Cháu chú ý nghỉ ngơi, chú thuê người chăm sóc cháu, có chuyện gì cứ nói với họ, tối nay chú trở lại thăm cháu.”
Thời Sênh vẫn gật đầu như trước.
Vu Thanh hơi lo lắng, nhưng điện thoại không ngừng vang, ông vẫn phải rời đi.
Thân thể Thời Sênh không có chuyện gì, thế nhưng vì dùng sức quá độ, cô phải nằm bệnh viện ba ngày, tinh thần mới chậm rãi tốt lên.
Lúc xuất viện, Vu Thanh gửi tin nhắn cho cô nói muốn tới đón cô, Thời Sênh trực tiếp cự tuyệt.
Có lẽ Vu Thanh thực sự quá bận, xác định Thời Sênh không muốn mình đón, liền bảo cô về đến nhà thì báo bình an cho ông, rồi không có tin tức gì nữa.
Vu Thanh quản lý mấy nghệ sĩ, có đôi khi bận rộn, một tháng đều không thấy được bóng người.
Thời Sênh rời khỏi bệnh viện, chuẩn bị đón xe về nhà, sờ túi mới phát hiện, bản thân cũng chỉ có thể ngồi xe buýt.
Nguyên chủ bị bắt đi cũng không mang theo gì, chỉ còn lại năm tệ không biết sót trong túi quần từ lúc nào.
Xe buýt thì xe buýt.
Thời Sênh nhìn biển trên trạm, lên một chiếc xe buýt, lúc này không phải giờ cao điểm, không có bao nhiêu người. Thời Sênh tìm được một vị trí ngồi xuống.
Xe đi một chút dừng một chút, xe buýt rộng trống trải, lúc này lại chật kín người hết chỗ, chen lấn xô đẩy.
Ngay khi Thời Sênh gần đến trạm, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng cãi vã.
Sau đó có người thét chói tai hô gϊếŧ người, xe buýt vội phanh lại, tiếng phanh xe chói tai vang vọng cả con đường, mọi người trên xe đều nghiêng đổ về phía trước mặt, vô cùng hỗn loạn.
Thời Sênh chống tay ổn định cơ thể, trước mặt quá nhiều người, không nhìn thấy chuyện gì xảy ra.
Thoáng có tiếng thét chói tai và tiếng trẻ con khóc ầm ĩ, còn có tiếng người bất mãn oán giận, trộn lẫn vào nhau, vô cùng ầm ĩ.
Thời Sênh đứng luôn lên ghế để nhìn về phía trước. Một người đàn ông đeo khẩu trang, đang bắt giữ một đứa bé khoảng bảy tám tuổi, mà bên chân hắn có một người phụ nữ ngã xuống, bụng có máu chảy ra.
Thời Sênh: “…”
Cái quái gì xảy ra đây?
Người trong xe không dám tới gần hắn ta, đều lui ra phía sau, ba mồm bảy miệng xoa dịu tâm tình của hắn.
Nhưng mà hiệu quả không tốt.
“Lui ra phía sau, đều lui ra phía sau, nếu không tao gϊếŧ cô ta!” Người đàn ông bóp chặt cổ đứa bé, sắc mặt đứa bé kia đã xanh mét.
Tay kia cầm dao găm, chỉ vào người xung quanh.
Mọi người không dám kí©ɧ ŧɧí©ɧ người đàn ông, chỉ có thể lui về phía sau.
“Con…” Người phụ nữ trên đất chưa chết, hơi thở mong manh đưa tay ra kéo đứa bé kia, đưa mắt nhìn người xung quanh, “Cứu con tôi với, cứu con tôi với…”
“Mở cửa xe, cho bọn họ xuống!” Người đàn ông không để ý tới lời van xin của người phụ nữ, quát tài xế.
Tài xế cũng bị giật mình, run rẩy ấn chốt mở cửa, nhấn vài cái mới mở được.
Cửa xe vừa mở ra, người trong xe chen lấn xông ra ngoài.
Ai muốn ngồi cùng xe với tội phạm gϊếŧ người chứ?
Thời Sênh vốn ngồi ở phía sau, chờ những người đó xuống hết rồi, cô mới chậm rãi đứng dậy.
“Nhanh lên!” Người đàn ông giục, giọng rất to, lại lộ ra một chút run rẩy, không biết là sợ hay vội vàng.
Lúc Thời Sênh đi tới cửa xe, nhìn rõ người phụ nữ trên sàn xe, là người phụ nữ mấy ngày trước đã đưa cô đi bệnh viện.
Chân định đi xuống cũng dừng lại, cứ đứng như vậy ở cửa.
“Mày muốn làm gì, lăn xuống đi!” Ngón tay người đàn ông càng siết mạnh hơn, mặt đứa trẻ con đã đỏ bừng.
“Sao cô bé ấy còn không xuống đi?”
“Các cô bé bây giờ đều to gan như vậy sao? Nhanh xuống đây đi, hắn là tội phạm gϊếŧ người đó…”
“Báo cảnh sát, báo cảnh sát chưa?”
“Trời ơi đứa bé kia sắp không chịu nổi nữa rồi…”
Người xuống xe đứng xa xa bàn tán, cảnh tượng rất hỗn loạn.
Thời Sênh mỉm cười, cánh môi hồng nhạt khẽ mở, “Chết đi.”
Trên trán người đàn ông nổi gân xanh, “Mày nói cái gì?”
Thời Sênh lặp lại từng câu từng chữ, “Tao nói mày chết đi.”
Người đàn ông đang muốn nói gì, xa xa có bóng xe đột nhiên lao về phía bên này, giận dữ trong mắt hắn ta biến thành sợ hãi, theo bản năng buông đứa trẻ ra, chạy xuống xe.
“Rầm!”
Cảnh tượng yên tĩnh đến quỷ dị, toàn bộ không gian như dừng lại.