Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 472: Trộm long tráo phượng (11)

Thiết kiếm cũng không thiết lập là chỉ mình Thời Sênh cầm được.

Thứ đồ chơi này đến đứa trẻ ba tuổi cũng có thể cầm được.

Nhưng người có thể đỡ được nó, trong ấn tượng của Thời Sênh —-

Nhiều quá, không đếm được.

Đương nhiên cầm được cũng không có tác dụng, trừ Thời Sênh, những người khác cũng chỉ có thể cắt củ cải, gọt vỏ khoai tây, còn uy lực khác thì không dùng được đến một nửa.

Đối với người bình thường mà nói, đây chỉ là thanh kiếm tồi tàn.

Thiết kiếm: “…” Cô mới là một thanh kiếm tồi tàn.

Thời Sênh không lập tức lấy lại thiết kiếm.

Dám lấy kiếm của ông à!

Vậy thì hãy cố gắng mà hầu hạ tổ tông đó cho tốt.

Minh Khâm cầm thiết kiếm đi ra ngoài, thiếu niên lập tức bước tới đón, tò mò nhìn thiết kiếm trong tay hắn, “Chủ nhân, thanh kiếm này…”

Ở đâu ra vậy?

Cầm kiếm trong cung, sẽ bị bắt đó.

Minh Khâm dùng áo choàng ngoài che đi thiết kiếm, rồi cực kỳ ung dung bước ra ngoài.



Tâm trạng của Thời Sênh không tốt, không tiếp tục ở trong Ngọc các, đành dẫn Đào Tẩm đang ngây người kia rời khỏi thư viện.

Hai người họ vừa nhảy từ trên tường xuống, thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, cung đạo phía sau họ rất dài, không có bất cứ nơi nào có thể trốn được

Thời Sênh đứng yên bất động, gương mặt Đào Tẩm vô cùng lo lắng, nhưng cũng không dám chạy.

Chạy về phía sau, cũng sẽ bị người khác phát hiện.

Ở lối rẽ, rất nhanh đã có người xuất hiện, là Lục Nhược và một đứa bé khoảng 5-6 tuổi.

Đứa bé này mặc y phục Hoàng tử, có lẽ là đứa con trai duy nhất của Vũ Văn Tuần.

“Vân Tiệp dư…” Lục Nhược nhìn thấy Thời Sênh đứng phía trước, nên vô cùng kinh ngac.

Tại sao cô ấy lại ở đây?

Không phải cô ấy đã bị Hoàng thượng cấm túc rồi sao? Phi tử hậu cung cũng không được tùy ý xuất hiện ở đây.

Nàng ta có sự cho phép đặc biệt của Hoàng thượng nên mới có thể tới đây đón Tiểu hoàng tử.

Thời Sênh liếc nhìn nàng ta, rồi quay người bước đi.

“Vân Tiệp dư to gan, nhìn thấy Chiêu nghi nương nương mà dám không hành lễ.”

Thời Sênh dừng lại, quay đầu nói, “Đến Hoàng thượng ta còn không hành lễ, ngươi còn muốn ta hành lễ nàng ta sao? Nàng ta cho rằng nàng ta đẹp như tiên sao?”

Vậy tức là nếu người đối diện đẹp như tiên thì cô mới hành lễ sao?

Lục Nhược ngăn không cung nữ đang định nói tiếp, nàng ta lắc đầu.

Thời Sênh lạnh lùng hừ một tiếng, bước từng bước lớn rời khỏi.

“Nương nương, bây giờ nàng ta là Tiệp dư, lại bất kính với người như vậy. Tại sao vừa rồi người lại ngăn nô tì lại?”

“Chuyện dạy dỗ Thục Phi lần trước ngươi quên rồi sao?” Đẩy thẳng người xuống nước, khiến Thục Phi phải nằm dưỡng bệnh hơn nửa tháng.

Trang Quỳnh này cứ như một con điên vậy.



Bây giờ, Thời Sênh vẫn ở trong cung trước đây, nhưng người trong cung bây giờ ít đến thảm hại.

Cô quay lại cũng không thấy một người nào hầu hạ.

“Nương nương, người đừng tức giận. Đợi người có lại được sự sủng ái của Hoàng thượng, chúng ta sẽ từ từ xử lý những kẻ gió chiều nào xoay chiều ấy kia…” Đào Tẩm đứng bên cạnh bất bình nói.

Thời Sênh không đáp lại, đám người này cô không thèm để ý một chút nào cả.

Đi thẳng vào chính điện, Thời Sênh mới hỏi một câu.

“Minh Khâm là ai? Ngươi có biết không?”

“Dạ?” Đào Tẩm kêu lên một tiếng ngạc nhiên, nhìn thẳng vào mắt Thời Sênh, rồi cô mới định thần lại được. “Minh Khâm? Vị công tử chúng ta vừa gặp là Minh công tử sao?”

Minh Khâm, con trai trưởng của Tây Lương Quốc, hai mươi năm trước được đưa đến Đông Tấn Quốc làm con tin.

Nghe nói, khi đó hắn ta còn đang quấn tã.

Mười sáu năm trước, hắn được đưa đến Vân Ẩn Tự, cho đến một năm trước mới về kinh.

Bên ngoài đồn thổi, Minh công tử anh tuấn phóng khoáng, văn thao võ lược, cầm kỳ thi họa đều tinh thông. Nhưng đáng tiếc, hắn ta không phải người của Đông Tấn chúng ta.”

“Một kẻ thiểu năng.” Thời Sênh đánh giá.

Một kẻ thiểu năng hơi nguy hiểm.

[…] Tức là bây giờ trong mắt Ký chủ thì ngoài thiểu năng ra, cũng chỉ có thiểu năng thôi phải không? Cả thế giới này, chỉ có cô trâu bò à, sao cô không đi phá giải ngân hà luôn đi? Ký chủ, đầu cô có vấn đề rồi, đánh giá hoàn tất.

Hệ thống kia, có phải mi đang nói xấu sau lưng ta không?

Hệ thống hoảng hốt, bây giờ Ký chủ cũng có thể mở được tính năng đọc suy nghĩ của Hệ thống sao?

Đào Tẩm: “….” Chủ nhân, người có biết, trong kinh thành có bao nhiêu người muốn được gả cho Minh công tử không?

Lúc trời tối, một đám Cấm vệ quân bỗng xông vào.

Thời Sênh đặt bát xuống, mặt ngơ ngác nhìn đám người xông vào.

Ăn cơm mà cũng thế gọi Cấm vệ quân đến sao?

“Vân Tiệp dư, Bệ hạ tuyên cô diện kiến.”

Vũ Văn Tuần, ngươi lại định làm cái quái gì thế?

Kiếm của ông đâu?

Ôi, đúng rồi! Kiếm bị tên thiểu năng kia cướp đi rồi.

Cấm vệ quân thấy Thời Sênh vẫn cắm cúi ăn cơm, trong lòng không tránh khỏi càu nhàu, tức giận, sao Vân Tiệp dư này bình tĩnh thế nhỉ?

“Vân Tiệp dư…”

Thời Sênh đưa ánh mắt hằm hằm sắt khí nhìn bọn họ, “Người trước khi chết cũng đều được cho ăn cơm mà, ồn ào cái gì?”

Cấm vệ quân: “…” Nhưng cô không phải là người sắp chết!

Có lẽ vì Thời Sênh quá hung hăng, nên Cấm vệ quân vẫn chờ đến khi Thời Sênh ăn cơm xong.

Lại là Tuyên Hòa Điện.

Thời Sênh bước vào, không khí vốn nặng nề giờ lại càng nặng nề hơn, có vẻ như không khí như lắng lại không lưu thông.

Vũ Văn Tuần khoác long bào màu vàng sáng, mặt tối sầm ngồi phía trên, ánh mắt ác liệt, toàn thân như toát lên khí thế vương bát. (*)

(*) Bình thường sẽ nói là khí thế vương giả, nhưng Thời Sênh cố tình nói là khí thế vương bát (con rùa, hoặc tên bị cắm sừng)

Lục Nhược quỳ dưới đất, bên cạnh còn có một đám thái giám, cung nữ cũng đang quỳ.

Thời Sênh chau mày, đang làm cái gì vậy?

“Vân Tiệp dư, tại sao hôm nay ngươi lại tự ý rời khỏi hậu cung?” Có lẽ Vũ Văn Tuần đã mất hết hy vọng đối với những lễ nghi, phép tắc của Thời Sênh, có trị cô tội bất kính thế nào thì cũng không có tác dụng.

“Đâu có.” Thời Sênh thản nhiên phủ nhận.

Vũ Văn Tuần bực bội, “Có người tận mắt nhìn thấy, ngươi còn dám bao biện.”

Thời Sênh nói sửa lại, “Vậy thì có đi.”

Đám người: “…” Ngươi ngụy biện như vậy cũng không có chút thành ý nào, vừa nói một câu đã sửa lại ngay.

“Sau đó thì sao?” Có tội gì cứ trút hết sang đây, dù sao ta đây chân trần cũng không sợ xỏ giày.

Vũ Văn Tuần cố gắng nén tức giận, “Ngươi có gặp Kính Nhi không?”

Kính Nhi?

Là ai?

Thời Sênh suy nghĩ một hồi, mới phản ứng lại được.

Tiểu hoàng tử tên là là Vũ Văn Kính.

“Có gặp.”

Vũ Văn Tuần đập tay lên chiếc bàn bên cạnh “Bốp” một cái, “Tại sao ngươi lại hạ độc Kính Nhi? Trang Quỳnh, tại sao bây giờ ngươi lại biến thành một nữ nhân độc ác đến vậy?

Nữ nhân độc ác Thời Sênh: “…”

Thời Sênh khịt khịt mũi: “Xin hỏi… Lời đồn thổi này là tên thiểu năng nào nói ra vậy?”

Mặc dù cô là một kẻ cặn bã, nhưng cô là một kẻ cặn bã có phẩm chất cao, tuyệt đối không bao giờ ra tay làm chuyện này với một đứa nhỏ vô tội, từ trước đến này chưa từng làm, hiểu chưa? Là kẻ cặn bã, cũng phải là một kẻ cặn bã có tố chất!

“Tiểu hoàng tử không ăn bất cứ thứ gì, cũng không gặp một người nào khả nghi, chỉ gặp mỗi Vân Tiệp dư ở bên ngoài thư viện, lúc quay về thì bị trúng độc.” Thục Phi buồn bã lên tiếng.

Ý nói là, chính cô hạ độc.

Thời Sênh cười nhạt, “Ta cách Tiểu hoàng tử chí ít cũng phải 3 trượng. Xin hỏi, ta làm cách nào có thể hạ độc khi cách nó xa như vậy?”

Thục Phi ngừng vài giây, “Biết đâu ngươi đã vào thư viện thì sao.”

Thời Sênh đưa ánh mắt thăm dò Thục Phi: “Nói chắc chắn như vậy, ngươi tận mắt nhìn thấy à?”

“Làm sao ta có thể tận mắt nhìn thấy.”

“Không tận mắt nhìn thấy, vậy tại sao ngươi nói chắc chắn như vậy? Ta có thể nghi ngờ rằng ngươi đang vu cáo hãm hại ta!”

Nếu ở một không gian khác, ngươi ăn nói hồ đồ như vậy là phạm pháp đấy.

“Ta…” Mặt Thục Phi bỗng chốc đỏ bừng, nàng ta quay đầu cầu cứu Vũ Văn Tuần, “Bệ hạ…”

Vũ Văn Tuần quay đầu nhìn Lục Nhược, “An Chiêu nghi, nàng hãy kể chuyện khi gặp nàng ta đi.”

Lục Nhược hơi cúi đầu, “Vâng!”