Ngày hôm sau, khi Bạch Lạc tỉnh dậy, căn phòng đã không còn ai, trên người cô được đắp một chiếc chăn mỏng.
Bạch Lạc nắm lấy một góc, cười như một cô ngốc, giáo chủ quả nhiên là người trong nóng ngoài lạnh.
Cô dọn dẹp đồ đạc rồi đi xuống lầu. Thính Phong và mấy giáo chúng Ma giáo đang ăn cơm, thấy cô xuống, họ lập tức nhường lại một vị trí.
Bạch Lạc nói cảm ơn xong rồi ngồi xuống, “Giáo chủ đâu?”
“Ơ, không có trong phòng sao?” Đám giáo chúng thấy kỳ lạ, từ lúc bọn họ xuống quán cơm đều không thấy giáo chủ ra khỏi cửa.
Bạch Lạc lắc đầu.
“Không sao không sao, có sẽ giáo chủ có việc phải ra ngoài, Bạch Lạc cô nương cứ ăn trước đi.”
“Đúng thế, đúng thế, giáo chủ rất lợi hại, cô nương đừng lo.”
Một đám người nhanh chóng chuyển sang đề tài khác.
Lúc Giang Trạm xuống, không nhìn thấy Thời Sênh đâu, gương mặt hắn đen lại rồi lại đi lên lầu.
Mọi người thở dài lắc đầu, giáo chủ nhà họ cứ làm cao thế này, muốn theo đuổi Vô Tranh cô nương, thì đúng là viển vông.
…
Thời Sênh đi loanh quanh một vòng ở ngoài, lúc quay về thì phát hiện không thấy Bạch Lạc đâu.
Hỏi người khác, bọn họ đều mơ hồ không biết.
“Vừa rồi, Bạch Lạc cô nương nói lên lầu thay y phục, sao lại không thấy được chứ?”
“Từ nãy đến giờ chỉ khoảng một chung trà thôi. Người bên dưới đều không thấy Bạch Lạc cô nương đi ra. Nhất định cô ấy vẫn còn trong quán trọ.”
Thời Sênh thở dài lắc đầu, “Phó Diệc Vân ở đâu?”
Thính Phong nhanh tay nhanh mắt chỉ về một căn phòng khách không xa, “Căn phòng đó.”
Thời Sênh liền chạy đến căn phòng đó, đạp cửa xông vào.
Nhưng căn phòng không có ai.
Phòng bên cạnh là phòng của Liễu Nhứ, bên trong cũng không có người.
Trong quán trọ không ai nhìn thấy bọn họ, làm thế nào có thể vô cớ mất tích như vậy được.
Đám đàn ông Ma giáo rất lo lắng, nhưng Thời Sênh lại không mấy bận tâm.
Bạch Lạc mất tích, chẳng liên quan tới cô một xu nào, cần làm gì thì làm đó.
Bởi vì Thời Sênh và Giang Trạm không dặn dò bọn họ làm gì, nhưng những người khác trong Ma giáo đều lần lượt tản ra đi tìm, đáng tiếc là đến một cọng lông cũng không tìm được.
Bọn họ đợi ở trong thành có lẽ cũng đến nửa tháng, Thời Sênh liền tập hợp mọi người lại.
Để khiến đám người này động thủ, Thời Sênh đặc biệt chọn ra một hộ gia đình có danh tiếng kém nhất.
Quá trình động thủ diễn ra rất thuận lợi. Giá trị võ lực của Thời Sênh dũng mãnh như vậy, về cơ bản những người khác chỉ làm nền, sau đó thì khoắng đồ.
Giang Trạm căn bản không đến, cơ thể hắn ủng hộ loại hành vi này, nhưng miệng thì lúc nào cũng nói hoàn toàn không ủng hộ.
Đối với chuyện này, đám giáo chúng chỉ muốn giơ ngón giữa.
Lúc đầu, rốt cuộc là ai muốn bọn họ xuống núi.
Đồ mà Thời Sênh cướp được thực sự không ít. Cô rất nghi ngờ đám người này dọc được đã lén lút giấu đi, nếu không thì tại sao nhiều vàng bạc như vậy mà vẫn không đủ dùng?
Lúc rời đi, một đám thanh niên không cam tâm, “Giáo chủ, chúng ta không tìm Bạch Lạc cô nương thật sao?”
“Thiên hạ rộng lớn như vậy, đi đâu để tìm?”
Một câu nói đã khiến đám người kia chẳng thể nói thêm được gì nữa, người trên núi vẫn đang đợi bọn họ quay về.
Lúc ra khỏi thành, bọn họ gặp phải chút phiền phúc. Cuối cùng vẫn là Thời Sênh dùng bạo lực để giải quyết, rồi cả đám người như phi nước đại ra khỏi thành.
Kết quả là, bọn họ ra khỏi thành chưa được bao xa, liền gặp phải một người nằm ngoài dự liệu.
“Vô Tranh cô nương?” Người gọi tên cô toàn thân nhếch nhác, trên mặt còn có một vệt máu khô, râu ria xồm xoàm, sắc mặt trắng bệch.
Nếu không phải y phục trên người hắn làm bằng tơ lụa, thì nhìn chẳng khác gì một tên ăn mày.
Hắn đi từ hướng đối ngược với Thời Sênh, có lẽ là do bị thương, nên tốc độ di chuyển không được nhanh lắm.
Lúc nhìn thấy Thời Sênh, rõ ràng hắn hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức lại tỏ ra vui mừng.
“Thẩm nhị công tử, ngươi đang đi trải nghiệm cuộc sống của nạn dân à?” Thời Sênh cưỡi ngựa, từ trên cao nhìn xuống người phía dưới.
Thẩm Tinh Hải cười khổ lắc đầu. Hắn xông đến chắp tay khom người với cô, “Có thể nhờ Vô Tranh cô nương giúp đỡ một chuyện được không?”
Thời Sênh hơi nhướng mày, đây là một nam chính khác đấy…
“Nói nghe coi.”
Thẩm Tinh Hải đang chuẩn bị mở miệng, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng hét lớn từ phía trước.
“Vô Tranh cô có đi không hả!”
Giang Trạm thúc ngựa từ phía trước quay lại, nhìn thấy Thời Sênh lại đang nói chuyện cùng một người đàn ông khác, hắn nhất thời phẫn nộ.
Cô ấy lại đang nói chuyện một cách “thân thiện” như thế với một người đàn ông à.
Người đàn ông này xấu xí như vậy, đâu có đẹp hoàn hảo mười phân vẹn mười như hắn.
“Giang giáo chủ.” Thẩm Tinh Hải lịch sự chào hỏi.
Giang Trạm chau mày, hất cằm, ngạo mạn nhìn Thẩm Tinh Hải.
Không quen, người đàn ông này là ai?
Đối với hành vi gần như kɧıêυ ҡɧí©ɧ này của Giang Trạm, Thẩm Tinh Hải không có bất cứ một biểu hiện nào.
“Mau đi thôi.” Giang Trạm quay đầu giục Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Gần đây ta quá dịu dàng với tên tiểu tử này sao? Bây giờ lại còn dám to tiếng với cô?
“Vô Tranh cô nương…” Có lẽ Thẩm Tinh Hải sợ Thời Sênh đi mất, nên vội vội vàng vàng kêu lên một tiếng.
“Im mồm.” Roi ngựa trong tay Thời Sênh bỗng vụt “phạch” một cái vào con ngựa của Giang Trạm.
Con ngựa bị đau hí lên một tiếng, rồi điên cuồng đạp xuống đất.
Giang Trạm bị lắc lư tròng trành một hồi, phẫn nộ trừng mắt với Thời Sênh, “Vô Tranh, đừng phụ lòng người tốt.”
Thời Sênh lặng lẽ nhìn về phía Thính Phong.
Giáo chủ nhà hắn làm sao vậy? Lại quên uống thuốc à?
Thính Phong giả bộ như không nhìn thấy gì, vội quay đầu ngắm phong cảnh xung quanh. Những người khác cũng đều răm rắp, quay đầu ngắm trời ngắm đất, tất cả đều giả mù.
Giáo chủ nhà họ đang nảy mầm tình.
Thẩm Tinh Hải có lẽ nhìn ra điều gì đó, nhẹ giọng nói, “Giang giáo chủ, ta chỉ muốn nhờ Vô Tranh cô nương giúp một việc thôi.”
“Ngươi tìm cô ta làm gì, liên quan gì tới ta.” Giang Trạm quát lớn, rồi quất vào mông ngựa, con ngựa bị đau liền lao vυ't đi.
Đám giáo chúng trừng mắt.
Giáo chủ, sao ngài lại đi như vậy?
Ngài có phải thằng ngốc không đó?
Thẩm Tinh Hải lẳng lặng cười, quay đầu nói với Thời Sênh, “Vô Tranh cô nương, ta muốn nhờ cô giúp ta chăm sóc hai người.”
“Ta đề nghị ngươi nhờ ta gϊếŧ người.” Cái chuyện chăm sóc người khác, vốn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
Thẩm Tinh Hải: “….”
Ánh mắt hắn hơi chùng xuống, “Người, ta sẽ tự đi gϊếŧ, chỉ mong Vô Tranh cô nương chăm sóc cho bọn họ… Ta cũng không vòng vo với Vô Tranh cô nương. Ta muốn cô nương cho họ một nơi có thể che chở, bảo vệ là được.”
“Đại ca ngươi bây giờ vẫn là minh chủ, ta lại là giáo chủ Ma giáo, vậy mà ngươi lại tới xin ta giúp đỡ, đầu óc ngươi có vấn đề à?” Lần trước, cô đại náo Đại hội minh chủ, nên không chọn ra được minh chủ, vì vậy Thẩm Tinh Dương vẫn đang là minh chủ.
“Vô Tranh cô nương…” Giọng Thẩm Tinh Hải hơi chát đắng, “Chuyện này, tôi không muốn liên lụy đến gia huynh.”
Thời Sênh nhìn chằm chằm hắn vài giây, cô nhếch môi cười nhạt, “Muốn ta giúp đỡ, thì từ bây giờ trở về sau, quan hệ giữa ngươi và Ma giáo sẽ khó có thể nói rõ ràng được. Dù vậy ngươi vẫn muốn ta giúp ngươi?”
“Vô Tranh cô nương, sau này nếu có chỗ nào cần dùng đến Thẩm mỗ, xin cô nương cứ nói.” Thẩm Tinh Hải hành đại lễ như trong giang hồ, thái độ vô cùng thành thực.
Thời Sênh thật không ngờ, trong hai người mà Thẩm Tinh Hải nói tới có Bạch Lạc.
Một người khác cũng là một cô nương, gương mặt không tròn trịa như Bạch Lạc, vừa nhìn đã biết thuộc dạng không dễ ức hϊếp.
Gương mặt cô gái có nét đẹp rất kiêu sa, thoạt nhìn đã thấy không dễ tiếp xúc. Cô ta mặc một bộ y phục màu đỏ, đáng tiếc là cô ta vẫn đang hôn mê.
Đây chính là nữ chính của Thẩm Tinh Hải?
Gương mặt này, thân thể này, tác giả tuyệt đối là mẹ đẻ.