Sau Khi Truyện Hắc Die, Tôi Và Đồng Bọn Đều Không Dễ Dàng Gì

Chương 5: Hy vọng kết HE

Lần trước đã kể tới vụ Gấu Trắng túng quẫn đến nỗi có suy nghĩ viết một bộ máu chó tag "Thú x Thú" nhưng mà sau khi cô ấy nổi cơn một hồi vẫn bình tĩnh lại.

Nói thật, sau khi cháy nhà được mấy tháng tâm trạng tôi và đồng bọn ít nhiều cũng thông suốt hơn rồi.

Từ bỏ Hắc thì không hẳn nhưng đợi nó đội mồ sống dậy thì chắc mòn cổ, nên trong thời gian này quỹ đạo hơi chệch pha một chút.

Chỉ nói tôi thôi đi, vốn chỉ sáng tác nhưng sau khi bay Hắc lại thử sức mảng dịch, còn đồng bọn tôi quen điển hình là Vịt Hồng, cô ấy vốn thuần dịch truyện giờ lại thử sáng tác, bảo cũng có tính thử thách lắm =)))

Mà thâm thúy nhất vẫn là Gấu Trắng, cô ấy nói với tôi: [Hắc văn chưa bao giờ chết đi, nó chỉ đang tìm ẩn trong Thanh văn. Giống như ánh trăng đằng sau lớp mây mù, mờ ẩn, khó đoán, tùy thời sẽ lộ ra ánh sáng.]

Có phải nghe rất thâm thúy không?

Nhưng tôi nghe không hiểu, tôi nhắn: [Ý bà là thịt vụn hả?]

[No no no] Gấu Trắng gửi mấy cái mặt chó bí ẩn cho tôi: [Thịt vụn chỉ là cảnh giới thấp, tinh túy thịt tảng chính là tả như không tả, vừa đọc đã biết là thịt nhưng không một từ nào nhắc tới hành động đó.]

Tôi gật gật, sau đó lại hỏi ra lo lắng của mình: [Trừu tượng quá có khi nào độc giả đọc không hiểu không?]

Gấu Trắng gửi ngay cái icon ngửa mặt lên cho tôi: [Không má ơi, mấy mẻ đọc Hắc toàn lv thượng thừa đấy, bà có giấu thịt kim, trong đống cát mấy mẻ cũng sẽ tưởng tượng ra được thôi.]

Tôi cảm phục từ tận đáy: [Công nhận.]

Mà sau đó tôi lại quan ngại thêm một việc: [Thế có bị triều đình tóm không bà?]

Gấu Trắng: [Không, hỏi rồi, tả như Hồ Xuân Hương thì tóm qq gì ba, đây là cảnh giới kinh điển nhất trong văn lươn đấy.]

[Vãi cả cảnh giới kinh điển trong văn lươn =))))]

Gấu Trắng: [Gọi là thịt trừu tượng hay thịt nghệ cũng được, nói chung là không có từ nhạy cảm hay miêu tả rõ ràng, toàn cảnh mơ hồ như đứa bị cận tám độ đi kiểm tra thị lực ấy =)))]

Vài tháng sau khi tui hoàn lương với Thanh văn cũng không tới nổi nào, nhưng mà ít nhiều vẫn phải cảm thán với đồng bọn.

Đồng bọn A: [Đậu xanh rau má nó, bình thường viết hắc chữ bay đầy đầu giờ ngồi hai tiếng rồi chưa viết xong một chương????]

Đồng bọn B: [Thế là cũng viết được một nửa rồi má, tui ngồi nảy giờ vẫn không biết chuyện vốn trên giường giờ xuống giường giải quyết sao nè :))))]

Đồng bọn C: [Muốn khóc quá, dịch hắc có chút xíu mà này khéo tới 600k chữ rồi, bao giờ mới hoàn chứ *cào tóc*]

Đồng bọn D: [Hông má ơi bình tĩnh đi, truyện tui hơn 500 chương rồi mà tác giả còn đang viết nè :))) Qua gửi donate cho bả xong thấy bả kêu mới viết một nửa thôi, Thanh văn thật đáng sợ mà.]

Giờ ngồi hồi tưởng để kể lại thôi mà tôi vẫn thấy sống lưng lành lạnh, tuy nhiên qua một thời gian thì mọi người đã quen hơn rồi.

Ít nhất đều miễn cưỡng yêu đương với anh yêu Thanh văn cấm dục lãnh tình thành công, còn chồng yêu Hắc văn chắc mỗi tháng làm dỗ cho ảnh một lần, sẵn nhớ lại giai đoạn ở bên ảnh ấm áp bao nhiêu, ảnh chiều mình thế nào.

Về bộ này thì tui set hoàn đây, thật ra rất muốn viết một kết HE nhưng miễn cưỡng OE là cùng, chỉ mong không phải BE hay SE thôi. Dù sao thì vẫn mong một ngày nào đó chồng yêu Hắc văn đại nhân sẽ trở lại.

Vì tôi và đồng bọn thật sự sống không dễ dàng gì sau khi ảnh die, quen với anh Thanh văn cũng cần có thời gian, tại đám quỷ sau lưng bọn tôi dù có nhét bao bố cũng nhét không hết =))))