Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Tác Thành Cho Chồng Cũ Và Bạch Nguyệt Quang

Chương 20

Tập đoàn Viễn Tinh là do Thẩm Hưng Bang và người vợ thứ hai - Thượng Huệ Lan chung tay thành lập. Thượng Huệ Lan sinh được một người con trai là Thẩm An Ngô, nhưng chưa được vài năm thì đã ly thân với lão, sau đó ở ẩn tại Hồng Kông, không xuất hiện nữa.

Lúc đó Thẩm Hưng Bang mới hơn bốn mươi tuổi, đang độ tuổi sung sức, lão nhanh chóng tìm được một cô gái trẻ đẹp. Những năm này, người vợ bé đó vẫn luôn chăm sóc ăn uống sinh hoạt cho lão, còn sinh cho lão một đứa con riêng.

Ba người con trai, do ba người phụ nữ khác biệt sinh ra. Trong mắt người ngoài, trong số những đứa con của Thẩm Hưng Bang, Thẩm An Ngô chắc chắn là người thu hút sự chú ý nhất, không chỉ vì mẹ anh là một phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng ở thành phố Cửu Giang, mà còn vì năm anh mười tám tuổi Thượng Huệ Lan đã chuyển toàn bộ cổ phần trên danh nghĩa của mình cho con trai, không còn quan tâm đến bất cứ chuyện gì của Viễn Tinh nữa. Bản thân Thẩm An Ngô cũng rất tài giỏi, hai mươi sáu tuổi đã bắt đầu giữ chức tổng giám đốc của Viễn Tinh.

Thẩm Loan nhỏ hơn Thẩm An Ngô mười hai tuổi, từ nhỏ đã vừa kính trọng vừa sợ hãi người chú nhỏ này.

Có lẽ là do ánh mắt của anh ta quá nóng bỏng, Thẩm An Ngô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh ta: “Nghe nói cháu thi đậu vào đại học Cửu Giang à? Chúc mừng.”

Vẫn còn tâm trạng quan tâm đến việc học của con trai, điều đó chứng tỏ lần này chú út thật sự không bị thương nặng.

Phó Cần ở bên cạnh cười nói: “Điểm của Loan Nhi nhà chị còn kém đại học Bắc Kinh vài điểm, nhà chị muốn cháu ở gần nhà nên đã chọn đại học Cửu Giang.”

Thẩm Loan muốn tự mình đi học đại học ở nơi khác, nhưng gia đình lại nhất quyết muốn anh ta ở lại thành phố Cửu Giang. Lời giải thích của mẹ anh ta dường như đã chắc chắn điều gì đó, trong lòng anh ta bỗng thấy khó chịu, nhếch môi: “Chỉ là đại học Cửu Giang thôi, so với đại học Bắc Kinh còn kém xa.”

Trong lúc nói chuyện, y tá cầm nhiệt kế vào đo nhiệt độ. Vừa từ phòng cấp cứu chuyển đến đây, trên người Thẩm An Ngô còn đang cắm kim truyền dịch, đồng thời phải làm một loạt các xét nghiệm. Y tá ra vào liên tục, chỉ một lát đã có ba y tá khác nhau vào.

Cả trạm y tá bị náo động, bởi lẽ nghe nói phòng 701 khu A có một bệnh nhân đặc biệt đẹp trai, thế là các cô gái thay phiên nhau vào nhìn cho đã mắt.

Phó Cần thấy phòng bệnh ồn ào, nhíu mày, y tá bệnh viện công số 1 quả nhiên không được huấn luyện bài bản bằng y tá bệnh viện Nhân Dân.

Kể từ khi Thượng Huệ Lan đến Hồng Kông, con dâu trưởng của nhà họ Thẩm đã nghiễm nhiên trở thành chủ nhân của nhà họ Thẩm. Rất nhiều việc trong ngoài đều cần bà ta ra mặt giải quyết.

Phó Cần đang định đi tìm y tá trưởng thì Thẩm Hưng Bang đến. Lão đã hơn bảy mươi tuổi, dáng người vẫn thẳng tắp, chỉ là nếp nhăn pháp lệnh ngày càng sâu và môi trên mỏng cũng không làm lão trở nên hiền từ hơn, mà ngược lại trông càng thêm khắc nghiệt, nghiêm nghị.

() Đường pháp lệnh: thực chất là hai rãnh nhỏ kéo từ mũi xuống dưới miệng.

Phó Cần biết lão và hai con trai chắc chắn có chuyện muốn nói, dặn y tá chờ bệnh nhân truyền dịch xong thì mới làm xét nghiệm, tiếp đó kéo con trai ra ngoài chờ.

Trong phòng bệnh, Thẩm Hưng Bang hỏi tình hình sức khỏe của con trai, biết con trai cần phải ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày, lão dùng lực chống gậy xuống đất, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Bố đã nói rồi, loại có xuất thân như nhà họ Ngụy, không thể hợp tác! Toàn là bọn liều mạng, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”

Song, Thẩm An Ngô lại rất bình tĩnh: “Bố, lần này không phải nhà họ Ngụy làm, không liên quan gì đến bọn họ.”