Mắc Bệnh Nuông Chiều

Chương 1

Chương 1

Đêm mai thần tượng lưu lượng đang nổi Hoắc Hi sẽ tham gia thương diễn ở Thất Viên Tùng, các fan liền sôi nổi ra sân bay tiếp đón. Là fan lão bà thâm niên, trạm tỷ tuyến đầu của Hoắc Hi, Kiều Tiều liền vác máy ảnh ra cửa.

Lên xe lướt Weibo, cô phát hiện hai từ ‘Thịnh Kiều’ lại lên hot search.

Nói đến minh tinh Kiều Tiều ghét nhất trong giới giải trí, thật sự không ai có thể sánh bằng tiểu hoa đán Thịnh Kiều.

Tiểu hoa đán này ra mắt trong một chương trình thực tế ngoài trời, không có một tác phẩm tiêu biểu nào, dựa danh ‘Tiểu sư muội của Hoắc Hi’ liền mở ra kiếp sống làm minh tinh làm không khí làm trời làm đất của cô ta.

Rõ ràng lúc đầu không có chút quan hệ nào với Hoắc Hi.

Hoắc Hi là thần tượng lưu lượng có hơn bảy ngàn vạn fan trên Weibo, còn cô ta là tiểu hoa đán mới không có một tác phẩm tiêu biểu, ngoại trừ cùng công ty quản lý thì quan hệ bắn đại bác cũng không đến. Nói thật, ngay từ đầu fan của Hoắc Ho đã không đặt vị sư muội này vào mắt.

Không phải chỉ là một chút gia vị thôi sao, kéo cô ta lên coi như giúp đỡ người nghèo vậy.

Thế nhưng tất cả đã bị phá vỡ trong một chương trình mùa thứ tư mời Hoắc Hi làm khách quý.

Vị tiểu sư muội này không phụ sự kỳ vọng của mọi người, vươn móng vuốt đến người Hoắc Hi, trong lúc quay hình thì kệch cỡm gian trá, giày vò Hoắc Hi quá chừng. Sau đó nhân viên công tác tiết lộ, sau khi Hoắc Hi quay xong đã sinh bệnh.

Lần này cô ta đã chọc đến tổ ong bò vẽ, fan của thần tượng lưu lượng dễ chọc sao? Trực tiếp đưa người mới không có nhiệt độ này lên hot search.

Trong một ngày, quần chúng ăn dưa đều biết có một người tên là Thịnh Kiều như vậy.

Nhưng vị tiểu sư muội này không vì ăn khổ mà rời xa Hoắc Hi, ngược lại bắt đầu dính chặt lấy anh cọ nhiệt tạo CP, chuyện xấu không ngừng truyền ra.

Fan tức giận mắng cô ta ầm lên, toàn thể chung tay nhắc đến Thịnh Kiều, cứ như vậy, ngày này qua ngày khác, người mới Thịnh Kiều không có tác phẩm tiêu biểu nào, lại bị fan Hoắc Hi nhắc đến mà trở thành tiểu hoa nổi tiếng.

Chờ một chút? Fan lập tức ngớ người, có phải chúng ta đã bị người ta lợi dụng không?

Từ đó, kết thành ân oán.

Hàng ngày fan của Hoắc Hi đều đi dìm Thịnh Kiều, mà đoàn đội của Thịnh Kiều dường như cũng định lấy việc tai tiếng này của cô ta tạo thành con đường đi lên, cho dù bị toàn dân mắng cũng không hề sợ hãi. Sau đó Thịnh Kiều lại nhận mấy bộ phim cổ trang, nhan sắc đủ dùng nhưng diễn xuất quá tệ, rating thường thường, hầu hết các tiết mục được chiếu trở nên nổi tiếng khi có chuyện xấu với Hoắc Hi.

Đời này không thể ném được cao da chó này đi có đúng không? Công ty truyền thông Tinh Diệu lại lần nữa để mặc đoàn đội của Thịnh Kiều bám lấy Hoắc Hi. Vì thế, fan lại đẩy công ty truyền thông Tinh Diệu lên hot search.

Có thể nói, sức chiến đấu của fan Hoắc Hi có phóng tầm mắt ra khắp giới giải trí cũng khó gặp được địch thủ, trong đó cũng có nhân tài kiệt xuất tự nhận là chính cung trạm tỷ Kiều Tiều.

Lúc này, nhân tài kiệt xuất Kiều Tiều đang cười lạnh xem hot search, thì điện thoại của tài xế vang lên, tài xế vừa nghe điện thoại, vừa quẹo phải theo hướng của đèn chỉ dẫn. Kiều Tiều ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đang định bảo tài xế dừng lại nghe điện thoại, thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi dồn dập.

Kiều Tiều còn chưa phản ứng lại đã nghe thấy tiếng phanh lớn, đuôi xe bị đâm, cả người Kiều Tiều lao về phía trước, gần như bay ra ngoài, trong lòng còn ôm máy ảnh mới mua ở nước ngoài chưa dùng qua.

Trong lúc trời đất quay cuồng, cô chỉ có một suy nghĩ.

Chết trên đường truy tinh, quá mất mặt.

...

Tỉnh lại ở bệnh viện.

Không chết, thật tốt.

Kiều Tiều giãy dụa ngồi dậy, phòng bệnh trắng toát không có một bóng người, cô nhìn quanh một vòng, không thấy đống máy ảnh trị giá mấy chục vạn của mình đâu. Mu tay còn đang truyền dịch, cô ấn chuông gọi bác sỹ.

“Túi của tôi đâu? Cái màu đen, đựng máy ảnh.”

“Xin lỗi, tôi không nhìn thấy cái túi mà cô nói đến.”

Kiều Tiều có chút gấp, liền khoa chân múa tay nói: “Cái túi lớn như vậy, tôi đã gói lại, cô tìm lại giúp tôi xem.”

“Thật sự không có.” Giọng nói của y tá không quá tốt, nhìn cô vài lần rồi nói: “Thịnh tiểu thư, lúc cô bị đưa đến bệnh viện, cái gì cũng không có, nếu không tin cô có thể hỏi người đại diện của mình.”

Kiều Tiều không phản ứng kịp, chần chờ một lát rồi hỏi: “Cô gọi tôi là gì?”

“Thịnh tiểu thư.”

Kiều Tiều đột nhiên run rẩy, toàn thân nổi da gà, cô gian nan hỏi lại lần nữa: “Thịnh cái gì?”

“Thịnh Kiều, Thịnh tiểu thư, cô có chỗ nào không thoải mái không? Tôi gọi bác sỹ giúp cô.”

Hai mắt Kiều Tiều đảo một cái ngất đi.

Khi tỉnh lại, bên người cô có thêm một người phụ nữ đeo mắt kính gọng vàng, khuôn mặt gầy ốm, xương gò má rất cao, vừa nhìn đã biết là nhân vật lợi hại. Kiều Tiều trợn mắt nhìn chị ta, không muốn nói chuyện.

Nhắc đến đoàn đội của Thịnh Kiều đã bao nhiêu năm, sao cô lại không biết ngời đại diện của cô ta, Cao Mỹ Linh chứ?

Cao Mỹ Linh thấy cô tỉnh, nhíu mày, giọng điệu không quá ôn hòa, hỏi: “Khỏe hơn chưa?”

Kiều Tiều nhắm mắt quay đầu, không muốn nói chuyện với chị ta.

Cao Mỹ Linh đẩy cô một cái: “Còn chỗ nào không thoải mái không? Lát nữa xuất viện kiểm tra luôn một lần.”

Trong đầu Kiều Tiều lướt qua một vạn câu mẹ nó, rồi gian nan mở iệng: “Chị ra ngoài trước đi, tôi muốn yên tĩnh.”

“Thịnh Kiều, chị vất vả lắm mới tranh thủ được một talk show cho em, còn một tiếng nữa là thu, em xác định muốn yên tĩnh sao?”

Kiều Tiều: “..”

Đây chắc chắn là mơ, đây là mơ. Ông trời ơi, con không muốn trở thành người mà con ghét nhất đâu!

Kiều Tiều nhắm chặt mắt, liều mạng lắc đầu, Cao Mỹ Linh không kiên nhẫn, một phát xốc chăn cô lên.

“Thịnh Kiều, có phải em bị đυ.ng ngốc rồi không? Chị tốn rất nhiều tâm tư mới lấy được Talk show kia, bây giờ em bảo không đi sao?” Cao Mỹ Linh không kiên nhẫn nói: “Dậy nhanh lên, đi rửa mặt, Quất Tử sắp đến rồi.”

Quất Tử là thợ trang điểm của Thịnh Kiều.

Kiều Tiều còn chưa tiếp thu được sự thật: “Tôi không...”

Cao Mỹ Linh hung hăng trừng mắt một cái, cô không dám nói tiếp. Cuối cùng cũng biết vì sao đoàn đội của Thịnh Kiều lại khó chơi như vậy rồi, người đại diện này cũng mẹ nó quá hung.

Quất Tử nhanh chóng xách cái hòm ba tầng đến: “Chị Kiều Kiều, chị không sao chứ? Nghe nói chị bị tai nạn xe, khiến em bị hù suýt chết.”

Lúc đang nói chuyện, Cao Mỹ Linh từ bên ngoài đi vào, đưa một phần văn kiện cho cô: “Vấn đề mà đêm nay người chủ trì sẽ hỏi, xem một lần đi.”

Kiều Tiều cầm văn kiện, Cao Mỹ Linh nhìn dáng vẻ chậm chạp của cô liền nổi nóng, quát: “Bảo em xem một lần em có nghe không? Kế hoạch năm nay chị đã nói với em rồi, cố gắng làm quen đi! Xảy ra sự cố xem chị thu thập em thế nào!”

Kiều Tiều nhịn đến hỏng mất, không tình nguyện lật xem văn kiện.

Thời gian quá gấp, Quất Tử chỉ trang điểm nhẹ cho cô. Lúc đi vào phòng vệ sinh, Kiều Tiều ngơ ngác nhìn khuôn mặt mình từng ghét nhất trong gương.

Mặt nhỏ, tay thon, dạ mịn, trong veo như nước, đẹp mà không mị hoặc, nếu không phải lúc trước bị hắc, chắc chắn đây sẽ là khuôn mặt giống như mối tình đầu mà nam nữ đều thích.

Cao Mỹ Linh ở bên ngoài quát cô: “Được chưa? Nhanh lên, chuẩn bị đi thôi.”

Kiều Tiều nhận mệnh lệnh đi theo chị ta đến phòng thu hình.

...

Trong lúc quay chương trình, trong đầu cô toàn là hồ, cũng may người chủ trì bản lĩnh thâm hậu, cô máy móc trả lời câu hỏi theo tài liệu cuối cùng cũng an toàn quay xong.

Ngày mai không có hành trình, Cao Mỹ Linh nghiêm mặt giáo huấn cô vài câu, sau đó gọi trợ lí đưa cô về.

Xe lên đường, Kiều Tiều ngồi liệt ở ghế sau, nhắm mắt hồi tưởng lại việc xảy ra hôm nay.

Mọi cảm xúc đều chân thật.

Cô quả thật đã trở thành Thịnh Kiều.

Không biết vì sao lại xảy ra chuyện này, nhưng bây giờ, việc quan trọng nhất là tìm được biện pháp trở lại là mình. Xe lao nhanh trên đường, đưa cô đến chỗ ở của Thịnh Kiều. Vào nhà đóng cửa bật đèn, Kiều Tiều kinh ngạc với cách trang trí trong phòng.

Phòng thật sự trống trải. Trừ bỏ vật dụng sinh hoạt cần thiết, thì không có cái gì nữa, lộ ra hương vị lạnh như băng.

Cô nhìn khắp nơi, nhà này có hai phòng ngủ, hai phòng làm việc, không tính là lớn, trang hoàng cũng đơn giản, thật sự không giống nơi ở của một nữ minh tinh.

Tham quan xong rồi, thay đổi quần áo, đội mũ và đeo khẩu trang, rồi ra cửa bắt xe.

Báo địa chỉ nhà mình.

Kiều gia không phải hào môn, nhưng cũng là gia đình phú quý. Nhiều năm trước cha Kiều đã sớm lập nghiệp làm địa ốc, bây giờ Kiều thị cũng được xem là tập đoàn địa ốc có danh tiếng. Mẹ Kiều là họa sĩ nổi tiếng trong nước, chỉ là cơ thể yếu bẩm sinh, chân hoạt động không tiện, hằng năm phải ngồi xe lăn.

Kiều Tiều còn có một người anh, học luật, hiện tại là luật sư nổi danh trong giới kinh tế.

Người một nhà đều là người tài ba, chỉ có cô là trầm mê truy tinh.

Nói đến là muốn khóc, đều do Hoắc Hi quá mê người .

Xe rất nhanh đã đến nơi

Kiều Tiều vội vã đi vào trong, đi chưa được mấy bước đã bị bảo vệ cản lại. Tiểu khu xa hoa, muốn vào thăm người cũng phải đăng kí, huống chi buổi tối cô còn đội mũ và kính râm.

Kiều Tiều không có biện pháp, chỉ có thể lấy ra giấy căn cước điền vào tờ thông tin, bảo vệ nhìn vài lần, lẩm bẩm nói: "Thịnh Kiều, không phải là nữ minh tinh kia sao?"

Cô không dám ngẩng đầu, nhanh chân mà đi vào.

Quen đường đến nhà của chính mình, là một biệt thự nhỏ, đèn trước cửa đang sáng, trong phòng khách bật đèn, rèm che một nửa, miễn cưỡng có thể nhìn thấy cảnh trong phòng.

Ba Kiều ngồi trên sofa xem báo, mẹ Kiều ngồi trên xe lăn gọt táo, sắc mặt hai người đều bình thường, không có chút lo lắng.

Chẳng lẽ thân thể của mình đã tỉnh?

Kiều Tiều có chút sốt ruột, muốn nhìn rõ ràng hơn, mới vừa đi lên trước vài bước, cửa đột nhiên "cạch" một tiếng mở ra, một chàng trai đi dép lê cầm túi rác từ trong nhà đi ra.

Thấy trước cửa bồn hoa có bóng người lén lút, lập tức cảnh giác hỏi: "Ai đó?"

Kiều Tiều hoảng sợ, còn chưa trả lời, chàng trai đã hùng hổ đến gần, túm chặt cánh tay của cô. Lực đạo rất lớn, Kiều Tiều tức khắc hét lên: "Kiều Vũ, anh làm em đau!"

Người tới đúng anh trai cô.

Nghe đối phương gọi tên mình, có vẻ như quen biết, Kiều Vũ buông tay, đánh giá cô vài lần, hỏi: "Cô là ai? Trễ thế này ở trước cửa nhà tôi làm gì?"

Đầu của Kiều Tiều xoay chuyển rất nhanh, tìm từ nói: "Em là bạn học của Kiều Tiều, nghe nói hôm nay cậu ấy gặp tai nạn xe cộ nên đến thăm."

Cô đã đoán được kế tiếp Kiều Vũ sẽ hỏi như thế nào:

Là bạn học của Kiều Kiều, sao không gọi điện thoại hay gõ cửa đi vào?

Cô cũng đã nghĩra cách ứng phó:

Bởi vì lúc trước em lỡ nói vài cầu về idol Hoắc Hi của cậu ấy, bị Kiều Tiều kéo vào danh sách đen, chỉ dám lén đến đây.

Kiều Tiều tự vỗ tay khen trí thông minh mình.

Nhưng không ngờ, Kiều Vũ nhìn cô vài lần, rất kì quái hỏi: “ Kiều Tiều là ai?”

Kiều Tiều thiếu chút nữa nhảy lên: “Em gái anh!”

Kiều Vũ nói: " Cô sao lại mắng tôi?"

" Không phải không phải, em nói, Kiều Tiều là em gái của anh!"

Dứt lời, trong mắt Kiều Vũ lại xuất hiện cảnh giác: "Tôi từ đâu mà có em gái. Nói đi, rốt cuộc cô là ai?"

Động tĩnh ở cửa đã kinh động ba mẹ Kiều trong phòng. Ba Kiều đi ra, đứng ở cửa gọi: "Tiểu Vũ, có chuyện gì vậy?"

Kiều Vũ nhìn chằm chằm Kiều Tiều, đầu không quay lại nói: " Bắt được tên ăn trộm"

Kiều Tiều gấp đến độ suýt không nói được: "Em không phải ăn trộm! Em đến thăm Kiều Tiều!"

Ba Kiều thấy cô chỉ là một cô gái, dáng người cũng gầy yếu, thấy thế nào cũng không giống ăn trộm, dịu giọng nói: "Có phải cháu tìm nhầm chỗ rồi không? Nhà chúng ta không có ai tên là Kiều Tiều."

Kiều Tiều giống như bị người giáng một gậy vào đầu, đứng không vững, cô theo bản năng bắt lấy tay Kiều Vũ. Ai ngờ Kiều Vũ nghiêng người tránh thoát, Kiều Tiều nặng đầu nhẹ chân, lảo đảo một cái ngã phịch xuống đất.

Đầu vang lên ong ong, cô duỗi tay túm chặt ống quần Kiều Vũ, gian nan nói từng chữ: " Kiều Kiều, Tiểu Kiều mà anh hay gọi là đồ não tàn chỉ biết truy tinh, là em gái của anh đấy...."

Kiều Vũ nhíu mày, ba Kiều đến gần: " Tiểu Vũ, mau đỡ con bé dậy, nhìn xem có cần đưa đến bệnh viện không? "

Kiều Vũ ngồi xổm xuống, nghiêng đầu đánh giá cô vài lần, cảm thấy gương mặt này có chút quen mắt, còn đang nghĩ ngợi, ba Kiều đã vỗ một vào gáy anh: " Thằng nhóc thôi! Còn không mau đỡ con bé dậy!"

Kiều Vũ vừa duỗi tay, không nghĩ tới người trước mắt đột nhiên khóc ầm lên, " Em không cần anh đỡ! Anh giả vờ không biết em phải không? Đừng chạm vào em!"

Trời đã tối rồi, bệnh nhân tâm thần này từ đâu chui ra vậy?

Kiều Vũ bất đắc dĩ nói với ba Kiều: " Vẫn nên đi báo cảnh sát trước đi, hình như nơi này có vấn đề." Anh ta chỉ lên đầu.

Ba Kiều gật đầu, móc di động ra chuẩn bị báo cảnh sát, đột nhiên có một giọng nói nhàn nhạt truyền đến: "Cô ấy là bạn tôi."

Kiều Vũ và ba Kiều đồng thời quay đầu lại, thiếu niên mặc bộ đồ thể thao chậm rãi đến gần, nâng mũ lên, lộ ra đôi mắt đạm mạc.

Kiều Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra anh: "Hoắc Hi?"

Anh gật đầu, nhìn Kiều Tiều còn khóc ngồi dưới đất, "Cô ấy đến tìm tôi, quấy rầy mọi người rồi." Dứt lời, ngồi xổm xuống đỡ cánh tay Kiều Tiều: "Đi thôi"

Kiều Tiều khóc đến tim cũng đau, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn đến khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa xôi trước mắt mình này, tiếng khóc liền tắc ở cổ họng.

Hoắc Hi thuận thế đỡ cô dậy, dẫn Kiều Tiều vẫn đang mông lung đi.

Thẳng đến khi thân ảnh của hai người biến mất trên đường, Kiều Vũ mới phản ứng lại, cô gái kia........hình như là Thịnh Kiều?