Bầu không khí trong phòng không quá tốt.
Diệp Linh Lung nhìn vẻ mặt cợt nhả của Lý Quân, lại nhìn thấy đũng quần của anh đã phồng lên như túp lều nhỏ, cô cắn chặt răng nói: “Anh có tiền đồ không hả? Một người phụ nữ cư xử ngon ngọt và khoe chút da thịt là có thể biến anh trở thành bộ dáng như thế này, đúng là đồ vô sỉ.”
Mặc dù Lý Quân bị mắng nhưng anh cũng không để ý, ngược lại càng cười rất khoái chí: “Đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông thôi, nếu em bằng lòng cho anh xem chút da thịt, nó còn có thể cao hơn nữa.”
Anh đang nói cái gì vậy!
Cả khuôn mặt của Diệp Linh Lung đều đỏ bừng lên.
Là một sinh viên y khoa, đương nhiên là cô biết đó là phản ứng sinh lý bình thường, có thể đối với anh thì nhìn Lưu Tư Vân cũng giống như nhìn những người phụ nữ khác hoặc là xem AV đều không khác gì nhau, nhưng Lý Quân lại so sánh cô với bọn họ, điều đó khiến cô vừa xấu hổ vừa tức giận.
“Câm miệng.” Cô chỉ vào anh và hét lên: “Anh xem tôi thành loại người gì vậy? Đồ vô sỉ, hạ lưu, không biết xấu hổ! Anh cút đi khỏi đây cho tôi!”
Lý Quân không ngờ cô sẽ có phản ứng lớn như vậy, anh ngay lập tức thu lại nụ cười trên mặt.
Diệp Linh Lung trừng mắt anh, hệ thống ở bên tai đang không ngừng nhắc nhở, giá trị cảm xúc của Lý Quân đang nhanh chóng tụt xuống.
Từ 80 đến 75, xuống 70, đến 68, gần như đang tụt xuống điểm thấp nhất.
Diệp Linh Lung tức giận, cô cắn chặt răng, anh lại còn dám có tâm trạng không tốt nữa sao?
Nhưng…… sau khi trầm mặt một lúc Lý Quân liền thở dài hỏi: “Em muốn anh cút đi đâu chứ?”
Diệp Linh Lung ngay lập tức ngây người ra.
Anh là do cô chiêu mộ ra.
Anh không có gốc rễ, không có nơi đến, xuất hiện từ hư không và không biết mình đến từ đâu, vậy thì anh có thể đi đâu được cơ chứ?
Anh chỉ là nhân vật trong trò chơi, có thể chính bản thân anh cũng không biết mình làm những việc này là vì cái gì, đây chỉ là giả lập tính cách của nhân vật mà thôi.
Dựa theo thiết lập trong trò chơi, cô cũng chỉ là người bỏ tiền ra để thuê anh mà thôi. Cô có thể yêu cầu anh cái gì chứ? Hơn nữa anh chỉ là một người đi theo hai sao, anh vốn dĩ chỉ là tấm bia đỡ đạn để cô có thể chuyển mình sống sót mà thôi, làm sao có thể hoàn hảo được kia chứ? Có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ một cách bình thường đã là tốt lắm rồi, cô còn có thể yêu cầu gì hơn ở anh chứ?
So sánh bản thân mình với anh thì có ý nghĩa gì? Tức giận thì được cái gì?
Nghĩ như vậy, Diệp Linh Lung có chút chán nản, cô cũng không thèm để ý đến Lý Quân nữa, xoay người lại chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng Lý Quân lại đi theo sát phía sau cô, anh ôm cô từ phía sau, cọ cọ đầu vào bên tai cô, rồi khẽ cười nói: “Anh biết là em không nỡ để anh rời đi mà.”