"Mỗi ngày chơi loại bài thuật ấu trĩ này, các người đều nhanh chóng trở thành ngu dại."
"Lão đại, nói cũng không phải nói như vậy, chúng ta mỗi ngày khư khư ở đây lại không nữ nhân giải buồn, đổ hai cục này làm sao vậy? Ưng Nhãn đã thua một trăm vạn, cậu ta đến sòng bạc cũng thua, thua bởi đám người kia còn không bằng thua chúng tôi." Nam nhân nói.
Một gã nam nhân khác một cước đá đến: "Chiếm được tiện nghi chớ kinh thường, xem lần cuối cùng ai cười thì biết."
"Mẹ kiếp, cậu còn tiền sao?"
"Lão đại, cho tôi mượn tiền a." Ưng Nhãn không khách khí thướng Long Tứ đòi tiền, anh xác thực đã thua sạch, nói như thế nào cũng đều phải lấy một điểm trở về, Long Tứ đánh một cái tát vào giữa lòng bàn tay của Ưng Nhãn.
"Cậu là tổ tông của tôi a, thua tiền còn đòi tôi đưa."
"Lão đại, đừng quên, lần trước ở sòng bạc anh thua năm trăm ngàn, ngay cả tôi cũng thua một trăm ngàn,anh còn chưa có cho tôi đâu. Tiền lấy đến, nếu không tôi ở trước mặt đại tẩu vạch tội anh." Ưng Nhãn không khách khí trừng mắt Long Tứ.
"Cút, lão tử đánh chết tên bạch nhãn lang ngươi."
Long Tứ ra một cước, Ưng Nhãn hiểu rất rõ động tác của Long Tứ, nhanh chóng quyết đoán vừa nhảy vừa rời khỏi phạm vi công kích của Long Tứ, tốc độ nhanh như tia chớp, Long Tứ tùy tiện nắm lên một thứ gì đó quăng đi.
Cố Thất Thất: "..."
Cố Thất Thất mặc kệ bọn họ, tiến vào toà nhà.
Long Tứ níu chặt cổ áo Ưng Nhãn, tròng mắt màu lam ánh lên lửa giận thiêu đốt: "Lão bà tôi còn chưa có đuổi tới tay, tôi mặc kệ miệng của cậu nếu không tôi lấy kìm một lần rồi một lần đem hàm răng của cậu nhổ hết."
Ưng Nhãn ủy khuất nhìn Long Tứ, hiện bộ dáng một tiểu thụ bị chà đạp.
"Lão đại, người ta rất sợ đó..."
Long Tứ một phen đẩy Ưng Nhãn ra: "Cút!"
Mọi người cười to, Long Tứ cũng theo tiến vào, Cố Thất Thất lên đến lầu hai, trực tiếp ngã ở trên giường lớn, ngồi máy bay thời gian dài như vậy, thân thể có chút không thoải mái, chỉ nghĩ muốn ngủ một giấc.
Long Tứ theo tiến vào, Cố Thất Thất mở mắt ra, chỉ ra cửa: "Em muốn ngủ."
Cố Thất Thất kiên quyết chống lại quấy rối.
Đặc biệt quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙©.
Từ lúc Cố Thất Thất cùng Michael chặt đứt liên hệ, Long Tứ liền càng lúc càng quá phận, đã tự động đem cô phân loại thành người trong phạm trù của anh ta. Động thủ động cước thực sự quá mức bình thường, mặc kệ đi chỗ nào cũng muốn phải mở video, khi cô mở video chậm một chút, người này đều sẽ càn quấy một trận cho thật lớn, làm cho Cố Thất Thất có chút đau đầu.
"Mẹ khϊếp, em làm sao tránh lão tử cùng ôn dịch như nhau vậy." Tính khí Long Tứ táo bạo một cước đá vào chân giường, Cố Thất Thất chỉ cảm thấy chân giường như muốn sụp. Sau này kết hôn thật, cô xác định chính mình không có xuất hiện vấn đề bạo lực trong hôn nhân?
Cố Thất Thất bá đạo xoay người: "Muốn đánh giá?"
Long Tứ thanh âm lập tức nhỏ lại phân nửa: "... Lão tử chỉ là qua đây hỏi em có muốn ăn chút gì hay không?"
Cố Thất Thất tỏ vẻ vô cùng hài lòng: "Được rồi, không muốn ăn, ngủ một giấc rồi lại nói."
"Khi nào tỉnh ngủ?"
"Lại nói!" Cố Thất Thất lật ra sau tiếp tục ngủ, Long Tứ giận, lại nóng nảy đá vào giường lớn một cước, trước khi Cố Thất Thất nổi bão, cút khỏi ra phòng, mọi người vừa thấy Long Tứ lăn xuống đều cười vang.
"Lão đại, lại bị đá ra, thật đáng thương." Một nam tử lắc lắc đầu, một bên vừa chia bài vừa nói: " Lão đại thực sự là tà tâm không chết a, thần tượng Thất Thất lão đại như nữ thần, người tính tình thô bạo như vậy, làm thế nào theo đuổi được."
"Theo đuổi mười năm, ai, cách mạng sẽ thành công!".