“Đã ra đi là không còn liên quan, phản bội là chuyện đáng xấu hổ, bất kể là ai cũng chán ghét. Trước đây đội trưởng cũng không phải người như vậy, cũng không phải cái loại tiểu nhân giở trò sau lưng, vì sao bây giờ lại biến thành bộ dáng này?”
An Tiêu Dao cười như không cười, “Em hà tất tính toán, em là Hạ Thanh, anh ta là Mang Phi, hai người về căn bản không đồng dạng, để cùng một chỗ so sánh, sẽ kéo thấp phẩm cách của em xuống, em cũng không thể ép buộc những người khác có ý nghĩ và hành động giống mình, không thể trung thành đối với chiến hữu đã từng quen biết.”
“Em thấy đấy trong cuộc sống có rất nhiều dạng người, mỗi một dạng đều nhiều vô số kể, không ai tính cách lại giống nhau như đúc, vì lợi ích của mình, hi sinh người khác thì tính cái gì, em cũng không phải chưa từng thấy.” An Tiêu Dao kiên nhẫn khuyên bảo, nửa năm này Hạ Thanh đã gặp rất nhiều sự tình phiền toái, bây giờ là chuyện Mang Phi phản bội, nên trong lòng cô tất nhiên sẽ cảm thấy không thoải mái.
Anh cũng rõ ràng Hạ Thanh không thoải mái, nhưng cũng không có biện pháp, anh lại không biết nên khuyên bảo cô như thế nào.
Dù sao lập trường cũng không giống nhau.
Anh chỉ có thể nói ý kiến của mình.
Hạ Thanh nói, “Anh ta đã từng là thầy huấn luyện của tôi, mặc dù năm đó xảy ra những chuyện kia, nhưng tôi cũng không cảm thấy những chuyện ấy có gì gọi là xấu cả, đàn ông luôn có thói hư tật xấu, có mới nới cũ, thích ba vợ bốn cô hầu, phong lưu, đấy đều là bản chất của bọn họ.”
“Sau sự việc ấy, tôi chỉ cảm thấy anh ta là loại người không đáng để người ta giao phó suốt cả cuộc đời mà thôi, và tôi vẫn tin rằng anh ta là một người đáng để tôi tôn kính, trừ việc kia ra, còn tất cả những việc anh ta đã làm đều là đội trời đạp đất, đều khiến tôi kính phục.”
“Bây giờ, cách nhiều năm như vậy, anh ta lại xuất hiện, đem hình tượng người anh hung của anh ta trong trí nhớ tôi đánh nát. Những ấn tượng của tôi về anh ta đã ầm ầm tan rã, anh có biết loại cảm giác này hay không, ở trong lòng anh người này luôn có vị trí rất quan trọng, rất được sùng bái, giống như Cố Thất Thất, tôi vẫn cảm thấy cô ấy là bằng hữu tốt nhất, tỷ muội tốt nhất, kết quả đột nhiên có người nói cho tôi biết, cô ấy không phải, cô ấy chỉ là gián điệp của vương bài. Giống như chuyện của đội trưởng, tôi vẫn cảm thấy anh ta là một anh hùng, nhưng bây giờ, người anh hùng này lại tự tay đem hình tượng của mình đánh nát, là vì sao? Hồi ức tốt đẹp của tôi lại bị bọn họ một người rồi lại một người cướp đi, cảm giác này, làm sao có thể khiến tôi thoải mái được chứ.”
“Không ai có thể cướp đi hồi ức của em, đây vẫn là hồi ức của em, chỉ là bọn họ không giống lúc trước nữa mà thôi. Em cũng không nên vì chuyện này mà hao tâm tốn tâm tư của mình.” An Tiêu Dao nói, vì chuyện này mà tâm tình Hạ Thanh nặng nề, xác thực không đáng.
Đã là con gười sao có thể mãi mãi không thay đổi được chứ.
Hạ Thanh nằm ngửa ở trong vườn hoa, tâm tư bay xa, chẳng lẽ kiếp này, cô phải sống trong tình trạng bị truy nã như này sao, không có một lần được ngủ một giấc an ổn sao? Lần này là hai người bọn họ may mắn, nhìn thấy bộ đội đặc chủng trước.
Nếu không thì sao có thể chạy trốn chứ?
Cô chỉ là một danh đặc công mà thôi, một danh đặc công biết rất nhiều tin tình báo, cho dù có rời khỏi quân đội, cô cũng sẽ không phản bội bọn họ, cô hiểu biết rõ về tình báo, những chuyện ở trong bụng, chưa từng nói cho người khác biết.
Bọn họ cứ đuổi tận gϊếŧ tuyệt quyết không từ bỏ như vậy là vì cái gì?
Muốn gϊếŧ cô, thấy cô chết mới an tâm sao?
Cô vì bọn họ làm việc nhiều năm như vậy, bọn họ cũng không hiểu, cô là hạng người gì sao?
Thực sự là buồn cười.
Đã như vậy, cô như bọn họ mong muốn là được rồi.
Bọn họ sợ cô làm cái gì, cô lại càng làm chuyện đó.
“Chúng ta về Mỹ đi.”