Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1885: Hoạn nạn thấy thật thương 14

"An Tiêu Dao, có phải anh động thủ ở trên cơ quan hay không." Hạ Thanh trầm giọng hỏi.

"Cái gọi là động thủ, là dạng động thủ thế nào?" An Tiêu Dao hưng trí hỏi lại, "Cô cảm thấy nếu là tôi không có động thủ, cô có bản lĩnh an toàn thoát ra khỏi tòa thành? Hạ Thanh, cô có phần quá tự tin."

Với An Tiêu Dao mà nói, nếu là ngày đó anh không ở đó, Hạ Thanh có thể chạy trốn hay không, không biết xác suất bao nhiêu phần trăm, cô xác thực có bản lĩnh thoát qua tất cả cơ quan, nhưng mà, cô chưa chắc có bản lĩnh có thể toàn thân trở ra.

Anh đã không muốn truy cứu, cho nên phái người không truy, chính anh đuổi theo, có ý tha cho cô một lần.

Nhưng mà, anh nếu thật muốn vây khốn Hạ Thanh, cơ quan thứ hai không qua đi được, trực tiếp chết ở tòa thành, nếu cô không phải Hạ Thanh, không phải cùng Vương Bài có nhiều thiên ti vạn lũ quan hệ như vậy, với cô tuyệt đối là một con đường chết.

Hạ Thanh cũng tự rõ ràng, trầm sắc mặt, cô cho rằng dựa vào bản lĩnh chính mình, cầm đi gì đó cô muốn, có thể xông qua cơ quan không người qua, không ngờ, sau lưng vẫn có người giúp, cô mới có thể tránh được đi.

Thực sự là... Buồn cười!!!

"Cơ quan này là anh thiết kế?"

"Không sai!" An Tiêu Dao cũng sảng khoái thừa nhận, đó cũng không phải chuyện nhất kiện đáng xấu hổ, cơ quan này là một trong những thiết kế anh đắc ý nhất, cơ quan anh thiết kế thành công nhất là tổng bộ Vương Bài ở sa mạc.

Đây mới thực sự là cơ quan không ai có thể xông qua được.

Chính anh thiết kế, bản thân cũng không đi qua cơ quan, chính là muốn có người phát hiện tổng bộ Vương Bài, có đến mà không có về.

"Tên khốn!" Hạ Thanh tức giận đến một câu nói cũng không muốn nói, trong lòng thầm nghĩ, lúc nào cô cũng bị té nhào, cô nhất định theo điên cuồng cười to, cô cũng không đếm hết chính mình bị An Tiêu Dao đùa bỡn bao nhiêu lần.

"Đa tạ khen." An Tiêu Dao đạm đạm nhất tiếu, anh nói, "Cô chẳng trách tôi, cô trộm cái gì không tốt, mà lại muốn trộm đồ của tôi."

"Kia cũng không phải thuộc về anh, anh cũng bất quá là từ ở trong tay người khác trộm trở về."

"Cô là già mồm át lẽ phải."

Hạ Thanh không để ý tới anh, trầm mặc, thời gian trôi đặc biệt chậm, bọn họ bị thương, tinh thần cũng không khá lắm, đều buồn ngủ, đêm tối dài dằng dặc cuối cùng cũng qua, Hạ Thanh cùng An Tiêu Dao nghỉ ngơi một ngày một đêm, khôi phục rất nhiều, hơn nữa có dược phẩm cùng thức ăn, vết thương cũng không đến mức khó chịu như vậy.

"Người của anh rốt cuộc lúc nào tới cứu người?" Hạ Thanh hỏi.

An Tiêu Dao đã nghĩ vấn đề này, nhàn nhạt nói, "Thuận theo tự nhiên, tôi cũng không biết, Vương Bài ở Đông Âu không có thế lực nào, chỉ có mấy cái tuyến vận tải cần quản lý, đều là trên ý muốn của người, tuyệt không tham dự các khác hoạt động."

"Nói như vậy, cũng chính là không ai cứu anh?"

"Cô thế nào không muốn nghĩ, tôi căn bản là không cần người cứu." An Tiêu Dao bình tĩnh tự nhiên nói, "Xã hội đen của người Nga mặc dù hận Vương Bài, nhưng không dám tuỳ tiện gϊếŧ tôi, trừ phi anh ta muốn hủy hoại cơ nghiệp chính mình chỉ trong chốc lát."

"Vương Bài là hắc đạo trên vương quốc, nhưng cơ bản trừ buôn lậu súng ống đạn dược cùng rửa tiền, cũng không liên quan đến các hoạt động khác trên hắc đạo, mỗi một cái hắc bang vương quốc đều có một ý thức, thà rằng đắc tội chính phủ cũng sẽ không đắc tội chúng tôi."

"Chính phủ muốn xử trí bọn họ, có lẽ còn muốn bận tâm cái gì, chúng tôi cũng không bận tâm, nói gϊếŧ chính là gϊếŧ, không có không luận cái dư địa gì, trừ phi có thâm cừu đại hận, bằng không, anh ta sẽ không gϊếŧ tôi."

An Tiêu Dao dù bận vẫn ung dung nhìn Hạ Thanh, mỉm cười, "Cô liền không giống nhau, cô là Hạ Thanh, cô không giúp được anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không lưu cô."