Đột nhiên, cô nhìn thấy một hắc đạo theo hướng cô mà tiến đến, mang theo hung khí sắc bén, Hạ Thanh xoay người lên, lại là một ảnh hắc đạo xẹt đến, Hạ Thanh vừa sợ vừa tránh, không đợi cho cô đứng vững, hai bóng đen một trái một phải xẹt qua cô, trong đó có một người nắm ám khí trong tay, bắn trúng bụng dưới Hạ Thanh, Hạ Thanh lùi lại mấy bước, thân người đập vào tường, đột nhiên, một một mũi tên từ phía tường đối diện bắn ra.
Hạ Thanh liền xoay người né tránh, mũi tên rơi trên mặt đất, bốn phía các bóng đen nhào tới, Hạ Thanh giờ mới nhìn rõ, bốn bóng đen này không phải là người, mà là hình ảnh của máy chiếu, tung chiêu rất tốt, cách đánh rất cố định cứng nhắc, chỉ là sức đánh không nhỏ.
Nguy hiểm nhất, cũng không phải là những người máy này, mà là Hạ Thanh nếu như đánh nhau với những cỗ máy này ở đây sẽ đυ.ng đến một số cơ quan mật thất, điều đó mới là dọa người, đáng sợ nhất, thời gian ứng phó với người máy, thỉnh thoảng muốn né tranh bay tới thì sẽ có những mũi tên bắn lén bay tới như lá liễu sắc bén.
Hạ Thanh mất máu quá nhiều, mặc dù mất máu, vết thương lại không được xử lý tốt, có chút ảnh hưởng tốc độ cùng sức lực ra chiêu của cô, bị những người máy này quấn quýt lấy mình không rời, hơn mười phút, đã bị bốn cái người máy đánh lại vài quyền.
Một góc nhỏ trong mật thất, tên cùng phi đao bay khắp nơi, nhằm hướng Hạ Thanh bay tới.
Cô lợi dụng những người máy này, cản trở một ít phi đao cùng mưa tên, đột nhiên cô bay lên, một tay giữ đầu người máy, trực tiếp bẻ gãy, với những phương thức giống nhau, bốn người máy hỏng.
An Tiêu Dao hận nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Thanh cũng không chịu nổi, trên cánh tay phi đao bắn găm vào bị thương, trên cánh tay có hai dòng máu chẩy xuống.
Trên người cũng bị người máy đánh bị thương vài chỗ.
Nhưng mà cô không biết là, cô từu trước đến nay là người duy nhất đi qua cơ quan mật thất của An Tiêu Dao.
Lại đi về phía trước, chính là nơi dấu bảo vật.
Chỉ là bị thương, đã là khó có được.
Lại đi phía trước, chính là giấu bảo thất.
Chỉ là bị thương một chút, đã khó có được, rất nhiều người ở bên ngoài sẽ không vào được, dù cho có tiến vào, cũng chết ở lúc đối đầu với cơ quan thứ nhất, không có ai có thể vượt qua bốn mật thất, với năm tiếng đồng hồ.
Cô ngòi xuống, nhắm mắt lại điều dưỡng, có chút không thoải mái.
Mất máu quá nhiều làm thân thể Hạ Thanh rét run, trước mắt tự dưng thành màu đen, cô không tiếp tục đi về phía trước, còn có cái gì khóa khăn, trong tình huống này, rốt cuộc rất nhanh.
Nghỉ hơn hai mươi phút, cô mới có cảm giác thoải mái một chút.
Hạ Thanh đứng lên, mắt tự dưng hoa lên, từ từ đi về hướng phía giấu bảo vật, vừa đến nơi, hoa mắt không nhìn thấy gì, quả thực, ở đây có rất nhiều những chiếc giá chạm rỗng.
Có rất nhiều đồ cổ.
Vô cùng hoa lệ.
Trên vách tường là vài bức họa nổi danh, có một số chỉ có thể thấy ở bảo tàng Louvre, cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy bị đánh cắp, ở đây các bức tranh cũng không có khảm nạm, Hạ Thanh có thể dùng tay chạm vào.
Cô tưởng đó là đồ giả.
Bảo tàng phương tây nếu như bị mất, nhất định sẽ công bố, cô cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy công bố bảo vật bị trộm mất.
Dù cho không hiểu nhiều về các bức họa này, nhưng cô nghe đến nhiều nên thuộc các tên các danh học này.
“Quá khoa trương, làm bậy…” Hạ Thanh đã không muốn châm chọc, vậy mà tất cả đều là thật, tất cả đều là bút tích thật, có ít nhất mười bức họa mà cô có thể nhận ra được, cô cũng không biết, là bị bọn họ trộm.
Đặt ở chỗ này, nơi không thấy mặt trời, Hạ Thanh cơ bản có thể xác định, cô là người duy nhất có thể xông vào đây.