Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1793: Về tương lai 1

"Vấn đề Sofia, tôi nghe Lợi Á nói, không có trở ngại gì lớn?" Tiểu Tuyết chủ động hỏi chuyện này, mặc dù Tiểu Tuyết không phải tầng lãnh đạo của Vương Bài, thân phận địa vị cũng là đặt ở nơi đó.

Cô không tham dự vào lãnh đạo Vương Bài, nhưng lại cùng nhóm tầng lãnh đạo này có địa vị đồng dạng.

Điểm này, không ai có ý kiến gì.

"Có thể chờ qua tối nay." Lục Trăn nói, nhớ tới Nolan giọng điệu không mặn không nhạt, khó tránh khỏi có chút bực bội, anh ta và Sofia cảm tình giống như là cảm tình mẹ con, vô cùng thâm sâu.

Bây giờ, Sofia sống chết chưa biết, Nolan lại là nhân bánh bích quy.

Những thứ lý tưởng tốt đẹp trong hành trình ấy, hiện thực ở trước mặt, có chút yếu đuối. Lục Trăn thậm chí không biết nên như thế nào, để giải quyết mâu thuẫn như vậy hoàn hảo.

Tiểu Tuyết nhìn ra anh bực bội, "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, bệnh viện lục quân có toàn bác sĩ tốt nhất thế giới, bà ấy có thể vượt qua."

"Tiểu Tuyết, yêu nhau là chuyện tình cảm hai cá nhân, tôi vẫn luôn cho là như thế, tôi không quan tâm người ngoài nghĩ như thế nào, tôi cùng Nolan cùng một chỗ, tôi cũng không quan tâm, thân phận của chúng tôi địa vị lập trường, thậm chí còn cách sống đều kém quá lớn."

"Tôi vẫn cho là, chỉ cần chúng tôi đủ yêu nhau, tất nhiên có thể đi qua."

"Tôi cũng không cho là tôi là một gã phần tử khủng bố, đối với tình cảm của chúng tôi sẽ có ảnh hưởng gì, thời gian anh ta và tôi gặp lại liền biết, tôi là hạng người gì, bây giờ, tôi rất..."

Anh tìm không ra một cái từ hình dung để miêu tả tâm tình lúc này.

Nói thất vọng thì cũng không phải!

Có chút bực bội, cũng có chút uể oải.

Lại có một chút nhàn nhạt vui mừng, hình như, Nolan nên là phản ứng này.

"Lục Trăn, yêu nhau tự nhiên là chuyện tình cảm hai cá nhân, nhưng một đường đi xuống, làm bạn một đời, sao lại là chuyện hai người, mà là chuyện người nhà hai người." Tiểu Tuyết ý vị thâm trường nói, "Anh quá mức chủ nghĩa lý tưởng."

"Thân phận của anh cùng thân phận của anh ta, nhất định trung gian sẽ có chứa nhiều trắc trở, tôi cũng tin, ban đầu anh cũng là chuẩn bị đi đối mặt."

"Còn có một câu anh nói sai rồi, anh nói thời gian các anh gặp lại, anh ta liền biết anh là hạng người gì. Kỳ thực là không đúng, trước khi các anh gặp lại, anh ta đã yêu anh, mà nhiều năm như vậy nhớ mãi không quên, sau khi gặp lại, anh ta biết thân phận của anh đã chậm."

"Cho nên, trung tá Nolan bị ép tiếp thu thân phận của anh, bởi vì anh là Lục Trăn."

"Anh ta là trước yêu anh, mới biết anh là một gã phần tử khủng bố, nếu biết trước anh là một gã phần tử khủng bố, tôi xem trung tá Nolan chưa chắc sẽ ở trên người của anh bỏ xuống cảm tình sâu như vậy."

"Cho dù có một chút động tâm, anh ta cũng sẽ khắc chế chính mình, rời xa anh."

"Chỉ là từ nhỏ yêu thương sâu sắc, tích lũy tháng ngày, đã sớm hãm sâu, không cách nào kiềm chế, chỉ có thể tiếp thu anh thân phận là một gã phần tử khủng bố."

"Bây giờ, chính anh rất uể oải, anh cũng phải hiểu trung tá Nolan uể oải."

Bên trong phòng ngủ chính ánh sáng rất yếu ớt, ánh sấn trứ ra thần sắc Lục Trăn càng phát ra khó có thể nắm lấy, anh lẳng lặng mà rũ mắt, lông mi dày đặc ở trên mặt hạ xuống một tầng hình mặt bên, thoạt nhìn một chút bối rối.

Tiểu tuyết có chút đau lòng, tình cảm, Juliet cùng Romeo cuối cũng là lấy cái chết chấm dứt.

Có chút đối lập, là tình cảnh khó giải.

"Tiểu Tuyết, cô nói là, nếu như không có đoạn thời thơ ấu trải qua kia, anh ta biết trước tôi là một gã phần tử khủng bố, anh ta cũng sẽ không yêu tôi phải không?" Lục Trăn hỏi, tròng mắt đen nhánh mơ màng ở dưới ánh đèn, càng thấy ngơ ngẩn.

Tiểu Tuyết tự hỏi nên trả lời như thế nào, cuối không đành lòng lừa gạt, "Tôi nghĩ đúng vậy, kỳ thực, trong lòng anh cũng có đáp án, không phải sao?"...