Mẹ 17 Tuổi: Con Trai Thiên Tài Cha Phúc Hắc

Chương 1782: Tiếp cận địa phương thiên đường nhất 27

Viết hơn mười bản tiểu thuyết đam mỹ.

Lục Trăn 囧.

Cả hai tuyệt vời a.

Thảo nào đối với bọn họ một điểm cũng không kinh ngạc.

Hủ nữ quá nhiều thương không dậy nổi.

Nolan vỗ vỗ bờ vai của anh, ý bảo anh ta không nên nhìn tư ẩn của người ta, đây tuyệt đối là một hành vi khiêu chiến Nolan, mà lại là ở dưới mắt anh, anh biết Lục Trăn không có ý xấu, cho nên cũng không để ý, tóm lại không tốt lắm, cho nên nhắc nhở Lục Trăn một vừa hai phải.

Lục Trăn nghe lời tắt máy vi tính.

Bà chủ bưng tới một mâm trái cây đã rửa sạch, để cho bọn họ tùy tiện ăn, sau đó bị các cô gái nhỏ kéo nói chuyện phiếm. Bà chủ làn da trắng nõn, lộ ra phấn hồng, vừa nhìn cũng không phải là người Lệ Giang.

Bên này tia tử ngoại độc, người địa phương làn da cũng hơi đen.

Bà chủ nói mình là người Trùng Khánh, đến Lệ Giang du lịch, gặp được bạch mã vương tử của mình, hai người ở Lệ Giang mở một cái khách sạn, kinh doanh không tệ, cuộc sống gia đình tạm ổn quá phải cùng tốt đẹp mỹ.

Sau đó liền trò chuyện đến vấn đề diễm ngộ.

Nghe nói, nơi này là địa phương sinh ra diễm ngộ nhiêu nhất.

Dương Dương nói, "Nếu như Lục ca ca cùng Nolan ca ca tách ra đến du lịch, có thể trở thành như một bức tranh tuyên truyền, dự đoán ngày hôm sau liền hàng loạt phụ nữ đẹp đi đến Lệ Giang."

Lục Trăn nghĩ thầm, bằng gương mặt này của tiểu sinh, lên tới tám tuổi, xuống đến tám mươi tuổi, dễ như trở bàn tay không có vấn đề,

Nolan thì nghĩ, cô gái này tuyệt đối là phái khoa trương.

Bà chủ cùng bọn họ hàn huyên một lúc, lại bận rộn đi, vài người ở gác lửng trong sân khách sạn uống nước ăn quả nói chuyện phiếm, nghe Lục Trăn nói chuyện về kiến thức các nơi trên thế giới, tư vấn cho các cô gái nhỏ du lịch, lại nghe bọn họ nói phong tục nhân tình nước Trung Quốc vân..vân.

Đến chín giờ tối, đôi tình nhân nhỏ muốn đi quán bar, cáo từ đi trước.

Nolan xưa nay không thích quán bar, cũng không muốn đi, Lục Trăn liền cũng thôi, để cho đôi tình yêu nhỏ cùng các cô gái nhỏ đi, hai người đi bộ trên các cây cầu ở Thúc Hà.

Trên trời sao lốm đốm đầy trời.

Ánh nước chiếu tròng mắt, lóe ra từng tí ôn nhu.

"Ngày mai sẽ phải trở về." Lục Trăn bắt đầu có chút không muốn, loại địa phương này địa linh nhân kiệt, tới liền không muốn đi, mặc dù cũng có các loại bất tiện, cũng rất thích hợp cho cuộc sống, anh nghĩ một năm có một tháng sống ở đây, hẳn là một điều rất hạnh phúc.

"Tôi có thể lại xin hai ngày nghỉ." Đối với Lục Trăn yêu cầu, Nolan vô điều kiện thỏa mãn, nhưng mà, Lục Trăn cũng không phải người bốc đồng như vậy, chỉ là mỉm cười, "Tiểu sinh chỉ là trò chuyện biểu cảm khái, cũng không nhất thiết là phải ở chỗ này hai ngày."

"Trở lại tôi dự đoán sẽ rất bận, sẽ bận đến lễ Giáng Sinh." Nolan ngồi ở trên bến tàu, nhìn vào mắt Lục Trăn tròng mắt, "Khả năng không có nhiều thời gian cùng cậu."

Anh muốn tận lực tiếp nhận chức vụ, đem lễ Giáng Sinh giai kỳ không ra, quân nhân ngày nghỉ đều ngắn, tất cả ngày nghỉ đều phải dựa vào chính mình đi kiếm, một ngày nghỉ cũng không dễ dàng, nếu như anh muốn vào lễ Giáng Sinh cùng Lục Trăn đi Israel, nhất định phải để trống ra bốn hoặc năm ngày nghỉ.

"Tôi cũng sẽ rất bận." Lục Trăn nhàn nhạt nói, "Tiêu Dao ca ca không biết suy nghĩ ra ngọn gió nào, gần đây biểu phải lợi hại, tôiphải quay trở lại phải dọn dẹp một chút cục diện rối rắm, đoán chừng phải đi một chuyến Tây Phi."

Thân phận của bọn họ, nhất định bọn họ vô pháp ngày đêm tương đối.

May mắn là hiểu biết lẫn nhau.

Khoảng cách cũng không phải là vấn đề giữa bọn họ.

Khi anh muốn gặp Nolan, anh có thể đi đến Fort Bragg, chỉ cần anh không có nhiệm vụ, cũng sẽ ở Fort Bragg, đây cũng không phải là việc khó. Ở Mỹ, hai vợ chồng ở riêng nhiều không kể xiết, bọn họ cũng không phải ngoại lệ.