Thật đáng tiếc là tình yêu chân thành của anh lại bị người khác coi thường như vậy.
Lần thứ N Lục ca ca nghe thấy có người nói mình phải hy sinh chút ít thì đột nhiên ưu thương nhìn lại vóc người mình. Anh cảm thấy mình thật thua thiệt, vóc người tiểu mỹ nhân thật cường tráng, kết quả là thành bi kịch, nguyên lai ở trong mắt mọi người, anh bị coi thành một người phụ nữ???
Anh rõ ràng tính cách tổng công như thế a.
Lục Trăn ưu thương lê lết đến gặp Nolan.
Nolan đã sớm cởi quân trang, thay đổi quần áo ở nhà, nhìn thấy Lục Trăn phờ phạc, nhịn không được hỏi "Cậu làm sao vậy? Cậu bị bệnh à?"
Thấy Nolan lo lắng, thậm chí có một chút hoang mang, tâm tình Lục Trăn lại rất phức tạp, Nolan chỉ sợ anh sinh bệnh, nhìn thấy anh tinh thần không tốt thì sẽ phải hỏi nhiều lần, tính cách như vậy rõ ràng chính là một thụ thôi, chính là vóc người chiếm tiện nghi.
Lục Trăn phất tay một cái, tiếp tục ỉu xìu, không muốn nói chuyện cùng Nolan.
Nolan nghĩ nghĩ anh không chọc ghẹo gì Lục Trăn mà tại sao người kia lại làm sao vậy? Tại sao lại nhìn mình với ánh mắt lạ lùng như vậy nhỉ? Nolan rất vô tội, Lục Trăn rất bi thúc, chỉ cảm thấy cuộc sống này thật sự là bất công.
"Hôm nay đám cổ đông già ở công ty có ý đồ xấu xa với tôi." Lục Trăn căm giận nói.
Nolan nhíu mày, chỉ nghĩ anh nói lời vô ích, "Cậu xác định là bọn họ có ý đồ xấu xa với cậu? Không phải cậu suy nghĩ nhiều đấy chứ, đại đa số bọn họ cũng đều là người có gia đình, sự nghiệp thành công, tôi nghĩ là bọn họ sẽ không có ý đồ xấu xa với cậu đâu."
"Bọn họ là ý da^ʍ tôi và anh." Lục Trăn hổn hển, nếu là anh bị một lão già giở ý đồ xấu xa ra thì dự đoán không nói hai lời, anh liền bóp đầu người này, giúp ông ta gột rửa não, miễn cho nghĩ muốn khỏe mạnh gì đó.
"Bọn họ biết mà còn dám đầu tư ở công ty Ngân Vân?"
"Mọi người đều biết tôi họ Lục, chỉ là một danh trợ lý mà thôi, ai biết tôi là ai đâu."
Nolan phanh xe, vững vàng dừng trước vạch đèn xanh đèn đỏ, chẳng lẽ tất cả mọi người trong công ty đều biết quan hệ của anh và Lục Trăn, thật không thể, nếu là biết, dự đoán bọn họ sẽ chạy đi hết.
Ý nghĩ này của anh là đúng, chút chuyện của Nolan cùng Lục Trăn kia, đây là bí mật được giữ kín không được phép tiết lộ của quân đội cùng bộ quốc phòng. Lục Trăn là phần tử khủng bố, Nolan là sĩ quan cấp tá chống khủng bố, bản thân quan hệ này là một cấm kỵ.
Nhưng mà, Nolan lại bỗng dưng xuất hiện ở trên ti vi, cổ đông công ty Ngân Vân đều là người làm ăn, lại không có giao tiếp nhiều cùng quân nhân, ai biết anh là một danh giáo quan, khẳng định không biết chuyện giữa Nolan cùng phần tử khủng bố.
Lục Trăn vừa nói như thế, Nolan cũng bừng tỉnh đại ngộ, thiếu chút nữa anh cho rằng, hiện tại người làm ăn cũng là vì tiền mà không sợ loại tình trạng này.
"Ý da^ʍ người ta, cậu có gì phải tức giận chứ?" Nolan nghĩ, có thể là do mấy ngày hôm trước toàn là chính mình luôn tới đón Lục Trăn đi làm. Trong mắt đám cổ đông kia, họ cho rằng anh là người bao dưỡng Lục Trăn.
Lục Trăn nói, "Bọn họ ý da^ʍ tôi là vạn năm tổng thụ, vì Ngân Vân sinh ý bán mình."
Nolan đột nhiên xóa khí(không tức giận nữa), thiếu chút nữa cười ra tiếng, anh thề, nếu như anh cười ra tiếng, Lục Trăn khẳng định một cước đá phăng anh ra khỏi xe. Biểu hiện hiện tại của Lục Trăn như là nếu anh dám cười tôi, tôi có thể gϊếŧ ngay anh lúc này.
"Xem ra là tôi chưa dạy dỗ bọn họ đến nơi đến trốn, bọn họ như thế mà dám ý da^ʍ tôi, bọn họ cứ chờ xem, tôi cho bọn họ thở phào một cái rồi sẽ xử lý bọn họ như thế nào." Lục Trăn hừ lạnh một tiếng.
Nolan thầm nghĩ, anh vẫn không hiểu mọi người thường nói Hạ Thanh kiêu ngạo là như thế nào.