Editor: thanh huyền
Nolan trong mắt đau đớn, “Đến cùng chuyện gì phát sinh, tại sao phải làm thấp đi bản thân như vậy? Trong lòng tôi, cậu cho tới bây giờ đều là Lục Trăn, mặc kệ cậu biến thành bộ dáng gì nữa, cậu đều là Lục Trăn.”
“Không giống nhau, không giống nhau...” Lục Trăn cười ha ha, tiếng cười bi ai, “Anh xem một chút nơi này, bây giờ Lục Trăn, giống như con chuột trốn ở bên trong nơi âm u ẩm ướt.”
Nolan bưng lấy mặt của anh, thanh âm dẫn theo lửa giận, “Không cho phép nói như thế nữa, có nghe thấy không, tôi không cho phép nói như thế nữa, anh trong lòng của tôi Thái Dương, vĩnh viễn đều là.”
“Ha ha ha...” Lục Trăn cười to, thân thể thon dài toàn bộ trượt trên mặt đất, trên gương mặt có một nhóm vệt nước mắt chảy xuống, làm như cười đến mức tận cùng không cách nào khống hiện tượng sinh lý, anh đột nhiên cười lên rất ác độc, đầu lưỡi ướŧ áŧ đảo qua cánh môi, lộ ra một vòng như rắn độc nguy hiểm ác độc dáng tươi cười.
“Tôi vẫn luôn sợ hãi anh phát hiện một chuyện, hôm nay, tôi vậy mà không sợ hãi...” Lục Trăn cười đến có chút bệnh trạng, đột nhiên kéo tay Nolan qua, bao trùm tại nơi đủng quần, cái kia một chỗ khí quan dịu dàng ngoan ngoãn cực kỳ, Nolan hơi hơi nhíu mày, không rõ anh là có ý gì, Lục Trăn tươi cười yêu dị lại cực làm lòng người đau, “Anh biết không? Từ ngục giam đi ra về sau, tôi không thể đột nhiên qi(ý nói xuất ra....).”
Nolan sắc mặt kịch biến, cảnh ban đêm đã ẩn tàng khϊếp sợ của anh, rồi lại giấu không được, anh trong đôi mắt thần sắc.
“Tiểu Lục Trăn...”
“Anh không tin tôi sao? Đồng dạng là nam nhân, anh sờ sờ nhìn, rất nhanh anh có thể xác nhận.” Lục Trăn thanh âm giống như một con rắn độc bò qua cổ họng Nolan, anh đột nhiên thò tay, đem Lục Trăn chăm chú mà ôm vào trong ngực.
“Đừng nói nữa, không nên nói nữa.” Nước mắt nóng rực, chảy xuống tại trong vạt áo Lục Trăn.
Hắn hận không thể đem người nam nhân trong ngực này, bóp vào bên trong, đem hết thảy tất cả, đều thay thế cho anh, muốn cái gì, cũng có thể cứ việc cầm đi, chỉ cần không bi thương như vậy.
“Anh xem, tôi chính là tàn phá như vậy, thân thể giống thái giám, a, anh có lẽ vẫn không hiểu cái gì là thái giám, ai, tôi còn phải đối với anh giải thích một thông...”
“Đừng nói nữa!” Nolan rống to! Lục Trăn có thể cảm giác được vệt nước mắt trong vạt áo bản thân.
Anh đâm Nolan một đao.
Nolan nhưng lại không biết, anh sớm đã mình đầy thương tích, máu tươi chảy đầm đìa.
Nam nhân đã mất đi khả năng phương diện này, không thể nghi ngờ là một loại sỉ nhục, thực tế đối với Lục Trăn mà nói, càng là một loại sỉ nhục chí mạng, dù là rộng rãi như bọn hắn, đều không thể tiếp nhận chuyện như vậy thực.
Người nam nhân nào có thể tiếp nhận chính mình hình dáng thiếu hụt.
“ Tiểu Lục Trăn, đừng có lại nói như vậy sẽ khiến tôi khó chịu, càng làm cho chính cậu khó chịu mà nói.” Tổn thương lẫn nhau, Lục Trăn không thích, anh không bỏ được bất kỳ một cái vết thương nào tại trên người Lục Trăn xuất hiện...
Anh cũng trách chính mình sơ ý, nửa năm này, dĩ nhiên thẳng đến cũng không phát hiện.
Một đoạn thời gian rất dài, anh đều cùng Lục Trăn cùng giường chung gối, nhìn Lục Trăn tỉnh lại, đã từng sát thương cướp cò, khi đó Lục Trăn có chút kháng cự, thân thể cứng ngắc, vả lại anh rõ ràng cảm giác được Lục Trăn bối rối.
Tuy rằng chợt lóe lên, rất sợ bị anh phát hiện.
Mỗi một lần, anh đều cứng ngắc như đầu đá, rồi lại rất phối hợp anh hôn môi, anh vuốt ve.
Chẳng qua là, mỗi lần khi anh muốn tiến thêm một bước, Lục Trăn rồi lại né tránh, thân thể của anh đã có thể tiếp nhận nam nữ hoan ái, tâm ý tương thông lẫn nhau, Nolan tự nhiên muốn làm, anh yêu Lục Trăn, hơn muốn chinh phục.
Lục Trăn kháng cự, anh tưởng rằng bởi vì quan hệ thuốc phiện, anh không tâm tình, các loại.
Anh muốn đợi thân thể Lục Trăn hoàn toàn khôi phục, loại chuyện này vốn nên là vui vẻ đấy, lưỡng tình tương duyệt ( hai bên yêu nhau) đấy, Lục Trăn dù là có một chút không muốn, anh cũng sẽ không miễn cưỡng Lục Trăn.
Nhưng mà, nhiều lần như vậy, anh cũng không phát hiện Lục Trăn có vấn đề.
Hôm nay nhớ lại, thật sự là anh cũng bắt đầu phát hiện không đúng, cho dù là bọn họ cũng đã ý loạn tình mê, Lục Trăn cũng thời khắc kháng cự đấy, không cho tay của anh dời xuống, hơn nữa, anh chưa từng có cảm thụ qua Lục Trăn đột nhiên qi.
Tâm Nolan như đồ nướng trên kệ nướng, anh là tình nhân trên đời vô tâm nhất, lại nhưng vấn đề này đều chưa từng phát hiện qua, là Lục Trăn che giấu đến quá tốt, hay là anh quá hỗn đản?
“Nói cho tôi biết, bọn họ đến cùng đối với cậu làm cái gì?” Nolan bưng lấy mặt Lục Trăn, hôn môi ánh mắt của anh, cái ánh mắt đau đớn này, quá làm anh đau lòng, trên ánh mắt mặn chát càng làm cho anh khó chịu.
Lục Trăn nghiêng đầu như một bệnh tâm thần, “Anh có thể triển khai sức tưởng tượng mạnh nhất, đây là các hệ thống bên trong các người a, anh có lẽ có thể tưởng tượng bọn họ đối với tôi làm cái gì? Tại sao phải tôi cho anh biết.”
Lời này Nolan mà nói, càng tru tâm.
Anh biết rõ, anh khó chịu, so ra kém Lục Trăn một phần trăm, Nolan đột nhiên cắn răng, đột nhiên lý giải Lục Trăn tại sao phải tự mình động thủ trả thù, không cho phép những người khác tham gia, nếu là báo không được thù, anh đời này đều sẽ không cam lòng.
Bóng ma này, vĩnh viễn tồn tại.
“Tiểu Lục Trăn, mặc kệ cậu biến thành thế nào, tôi đều không ngại, nếu như cậu là vì lý do này muốn chia tay, lớn cũng không nhất định...” Nolan nhìn ánh mắt của anh, trầm giọng nói, “Tôi không phải là người nông cạn như vậy.”
Mặc dù không có tính hôn nhân là một đường không tha thức ăn muối, có thể nếu là Lục Trăn, anh tình nguyện cả đời đều ăn đồ ăn không có muối.
Lục Trăn cười to, trong tươi cười có châm chọc rét thấu xương, “Anh đương nhiên không ngại, chỉ cần thời điểm làm tôi mở ra hai chân hầu hạ anh có thể, anh hà tất quan tâm phía trước tôi có thể hay không...”
Nolan một cái tát đánh vào trên mặt Lục Trăn, con mắt Lục Trăn giống như lướt qua một vòng đau đớn, lại không kém mà người kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, Nolan ngực không ngừng phập phồng, “Im ngay cho tôi, cậu biết rõ tôi không phải là ý tứ này.”
Anh nắm chặt nắm đấm, không nghĩ tới bản thân đánh Lục Trăn, vả lại Lục Trăn bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, anh vậy mà đánh Lục Trăn, anh cho là anh một mực đem Lục Trăn che chở trong lòng bàn tay, như nữ nhân giống nhau.
Nhưng mà, anh cũng thích hoài.
Lục Trăn cho tới bây giờ không phải nữ nhân, cũng không cần anh quá mức cẩn thận che chở.
Nam nhân ở giữa cảm tình, vốn là tồn lấy một ít bạo lực, huống chi là bọn họ người như vậy, anh cho tới bây giờ không có đem Lục Trăn trở thành kẻ yếu, lúc Lục Trăn nói ra những thứ này nhục nhã anh, vừa thẹn nhục lời của mình về sau, Nolan hận không thể che anh tại miệng.
Lục Trăn chật vật dựa vào vách tường, nước trên lầu không ngừng chảy, tí tách, thanh âm như vậy giống như là ác ma không ngừng mà truyền đến.
“Nolan, tôi cầu anh, cho tôi lưu lại một chút tôn nghiêm cuối cùng đi.”
Nolan chưa bao giờ biết rõ, trên đời có một loại đau nhức, có thể khắc cốt minh tâm như thế.
Đối với Lục Trăn như vậy, anh có thể nói không sao?
Anh cam lòng, lại tại trên vết thương Lục Trăn xát muối sao?
Nolan không nói gì, chỉ là dùng sức ôm chặt Lục Trăn, một lần cuối cùng như thế, ôm Lục Trăn như thế, đem đầu của anh chăm chú mà áp tại trong ngực của mình.
“Tôi đáp ứng cậu.” Nolan nghe được thanh âm bản thân khàn khàn.