beta: thanh huyền
“Năm đó anh có nói, đứa nhỏ này là vật trong ao, chú nói nếu mà không gϊếŧ nó, tương lai nhất định bị nó gϊếŧ chết, người nói đúng, anh bây giờ không giống xưa, là một danh phần tử khủng bố.”
“Chỉ là, nhi tử ta không tốt, còn là thích anh, chú chết, cùng anh không quan hệ, dù cho anh ta gϊếŧ, con cũng không quan tâm, con với ông ta không quan hệ, năm đó con cũng hận không thể gϊếŧ ông ta.”
“Con nghĩ, người nhất định sẽ nhớ anh ta, anh ta trưởng thành, thay đổi rất nhiều, đeo quá nhiều mặt nạ, ở trước mặt con cũng không một câu nói thật, bất quá, con cũng hiểu, dù sao con không bảo vệ tốt, mấy năm nay, quá rất không dễ dàng.”
“Chờ anh ta nguyện ý, con dẫn tới thăm người, anh ta đến bây giờ không nhận ra con, đem con quên mất, người biết con thích anh ta, còn muốn xin người dẫn về nước, người nhất định chúc phúc cho chúng con,, phải không?”
Nolan mỉm cười hỏi, di ảnh nữ nhân, còn rất trẻ tuổi, mặc chế phục, mặt rất đẹp, thoạt nhìn chính là một danh nữ nhân cơ trí, lại có tướng mạo, dáng vẻ Nolan thiếu tá, toàn là đến từ mẹ.
Năm đó, Nolan từng tuyên bố với mẹ của mình rằng, Nolan thích Lục Trăn, muốn dẫn Lục Trăn về nước.
Khi đó, Nolan coi như là một đứa nhỏ, Lục Trăn cũng chỉ là một đứa nhỏ, thiếu tá Nolan trưởng thành tương đối sớm so với độ tuổi của mình, mẫu thân của anh ta cũng đã quen với những suy nghĩ độc lập của Nolan, đối với những quyết định Nolan, mẹ anh ta chỉ trầm mặc một ngày, sau đó bà nói với Nolan.
Cho dù Nolan có quyết định thế nào, bà cũng sẽ đồng ý.
Nhưng bà muốn cho Nolan biết, tương lai Nolan không được hối hận.
Mẫu thân cũng không nói gì quá nhiều, Nolan trở về, bà sẽ chúc phúc bọn họ.
Nghĩ như thế, trong lòng liền thoải mái hơn.
Mẫu thân của Nolan cũng đã gặp Lục Trăn.
Ấn tượng vô cùng tốt.
Nolan nghĩ, nếu như mẫu thân còn sống, nhất định sẽ thích Lục Trăn.
Bà cũng có cùng sở thích với Lục Trăn, thích tất cả những loài động vật mềm mại, mỹ hảo.
Lúc Nolan rời đi, khi đi qua thư phòng, muốn mang đi vài cuốn sách, ngoài ý muốn phát hiện một ảnh chụp, ảnh chụp của anh và Lục Trăn, Nolan thất kinh, hiển nhiên lại có một tấm hình chụp chung.
Khi đó là ở thị trấn nhỏ có nhiều cây ngô đồng, Nolan dạy Lục Trăn thổi kèn ác-mô-ni-ca, Nolan một bên thổi kèn ác-mô-ni-ca một bên quan sát Lục Trăn.
Lục Trăn thì ngửa đầu, sùng bái nhìn Nolan.
Khi đó, bọn họ đều rất đơn thuần.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, xuyên qua những tán lá cây ngô đồng, vô cùng đẹp.
Trông như một bức họa.
Nolan nhớ lại mẫu thân của mình chỉ đi đến trang viên một lần, khi đó anh trở về nói với bà, anh thích một người đàn ông, lúc đó mẫu thân đang ở trang viên, mẫu thân đã giáo huấn, khai sáng anh rất lâu, nhưng lúc đó Nolan đang nằm vùng bên người chú của mình.
Mẫu thân của Nolan sợ anh gặp phải người không tốt, nên tự mình đi nhìn một cái.
Tấm hình này, chính là chụp khi đó.
Nolan cũng không biết.
Năm đó, thời gian khi mẫu thân đến, Nolan đã mang Lục Trăn đi rất xa.
Bởi vì Nolan dùng tên giả, chú căn bản cũng không biết, Nolan chính là đứa nhỏ khi xưa, cho rằng Nolan là huynh đệ đứa nhỏ, mẹ Nolan là vì danh nghĩa chính phủ đến cùng ông ta trao đổi.
Về sau, Lục Trăn ở trang viên trong lúc vô ý đã gặp qua mẫu thân Nolan.
Khi đó Nolan cũng không ở đây, Lục Trăn bị thúc thúc ( chú) dẫn đi, nhốt tại trong ngục tối, đánh đủ mười bạt tai, đánh cho võng mạc Lục Trăn xuất huyết, đắp ba ngày thuốc, tụ huyết mới tản ra.
Lục Trăn đem tất cả tội danh đều đổ hết lên người mẫu thân.
Mẫu thân lại rất thích Lục Trăn.
Chỉ là, khi đó, Lục Trăn là dưỡng tử (ý nói là con – không phải con đẻ) của thúc thúc.
Thúc thúc quản giáo đứa nhỏ của ông ta, người ngoài không có quyền can thiệp.
Nolan hận không thể, bẻ gãy tay của thúc thúc.
Nolan vẫn tiếc nuối, Lục Trăn và mình chưa hề có một tấm ảnh chụp chung.