Trở về nhà, vẫn còn im ắng, giày của Lục Trăn vẫn còn ở cửa, khóe môi Nolanhơi cong lên. Anh tới phòng bếp làm cơm, chờ anh làm xong bò bít tết, rau dưa, Lục Trăn vẫn chưa rời giường.
Nolan lên lầu gọi Lục Trăn dậy dùng cơm.
Anh đã ngủ một giấc dài quá.
Ai biết đi vào Nolan liền nhìn thấy Lục Trăn đang ôm chăn ngủ say, tư thế ngủ không có một chút đứng đắn, quần áo vứt tứ tung, chỉ mặc một qυầи ɭóŧ, đắp chăn mền của Nolan.
Không thể không nói, vóc người của Lục Trăn thực sự rất đẹp, cao gầy, mạnh mẽ, bắp thịt cuộn lên,vai rất rộng, eo nhỏ mông hẹp, đôi chân thẳng tắp lại thon dài, phủ một màu vàng óng.
Nolan hít sâu, nhặt quần áo của anh vứt tới bên cạnh.
Lục Trăn con mẹ nó nghĩ đang ở nhà mình sao?
Dựa vào đâu mà Lục Trăn lại chỉ mặc có qυầи ɭóŧ ở trên giường mình đi ngủ, lá gan của anh ta cũng quá lớn đi.
Mặc dù không bài xích, thế nhưng, mặt mũi thật sự là...
Người mình mong nhớ ngày đêm, cởi bỏ quần áo thành như vậy, ôm chăn ngủ trên giường của mình, thế nào nhìn ra thành một bộ dáng tiêu hồn, người chung quy miên man bất định, Nolan thiếu tá phát hiện mình có chút miệng khô lưỡi khô.
Hỗn đản này.
Nhất định là cố ý, chính anh biết tôi thích anh, anh lại ngủ ở trên giường của tôi, còn thoát thành hình dạng này, không phải là cố ý sao. Nolan cũng chưa thấy người nào hỗn đản thành hình dạng này.
"Lục Trăn, dậy mau." Nolan thiếu tá đẩy bờ vai của anh, thấy một mảnh ấm áp, trên bả vai anh da thịt quanh năm gió táp mưa sa, có chút thô ráp, như là nanh, vuốt thô thô, lại có một chút mềm mại.
Cảm giác vô cùng tốt.
Nolan thiếu tá rút tay trở về, lần này càng cảm thấy được có chút khô nóng bất an, làn da Lục Trăn dường như đang có luồng điện truyền tới lòng Nolan.
Này hỗn tiểu tử, hôm nay rốt cuộc là có ý gì?
"Khốn." Lục Trăn lẩm bẩm một tiếng, có chút ý ngủ không được ngon, lúc mơ hồ, lúcmềm mại, cảm giác không tỉnh táo lắm, mơ hồ, đáng yêu.
Nolan nhớ tới khi mới vào cửa, mặt mày anh ta xán lạn, tươi cười.
"Dậy ăn cơm." Nolan thiếu tá nói, kéo Lục Trăn ngồi dạy, chăn rơi xuống dưới, rơi ở một bên, lộ ra nửa người trên của Lục Trăn, quả thực là đặc biệt cường tráng, cơ ngực, cơ bụng cũng rất chắc, lại không quá khoa trương.
Nolan thiếu tá nhắm mắt lại.
Mẹ nó, vóc người như thế phù hợp với khiếu thẩm mỹ của anh.
Anh không thích người lực lưỡng, nam nhân to con, anh tuyệt nhiên không thích, nhưng anh cũng không thích người gầy ốm, ôn nhu yếu yếu giống như phụ nữ anh càng phản cảm, cho nên, hình dạng Lục Trănnhư nàylà vừa vặn.
Chỉ là, hấp dẫn như vậy, với anh mà nói, thực sự quá tàn nhẫn.
Nolan cầm lấy y phục bên cạnh, vứt lên người Lục Trăn, thanh âm cũng lạnh mấy đê-xi-ben, "Cho anh ba phút chuẩn bị."
Thanh âm của anh quá lạnh lùng, lại kẹp vài tia nhếch nhác, Lục Trăn mơ mơ màng màng, cũng không để ý. Chờ anh ý thức được Nolan nói cái gì, Nolan đã đi xuống lầu, ba phút đối với Lục Trăn mà nói, là vừa đủ.
Lúc xuống lầu anh thấy Nolan đã mở một bình rượu.
Lục Trăn thổi một tiếng huýt gió, "Oa, bữa tối dưới ánh nến a..."
"Không có ánh nến, đừng có mơ." Anh có thể chuẩn bị bữa tối là đã quá lắm rồi.
"Đồng nghiệp của cậu đâu?" Lục Trăn quay đầu nhìn nhìn, không thấy được người, nhịn không được tò mò hỏi.