Editor: Hạ Trần
Trầm Lộ Lộ hơi nhíu mày, người thoạt nhìn vô cùng khổ sở, thương tâm, Lâm Nhiên thờ ơ, người đàn ông trung niên bên cạnh cùng cô lên xe.
Lâm Nhiên lại đợi một hồi, không thấy bóng dáng của Tiết Giai Vân, Lâm Nhiên nghĩ nghĩ cũng rời cửa công viên, Tiết Giai Vân ở trong công viên đợi nửa giờ, cuối cùng cũng không thấy bóng Lâm Nhiên, cô lúc này mới ra.
Sắp đến trừ tịch, thành phố S khí trời mang theo một loại lãnh ý, cô chỉ mặc lể phục, làm đôi chân cô có chút lạnh buốt.
Cửa công viên, không có hình bóng Lâm Nhiên, Tiết Giai Vân hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Cô vừa mới nghĩ như vậy, liền nhìn thấy chiếc xe cô quen thuộc, xe Lâm Nhiên liền dừng ở ven đường, anh ngồi ở trong xe, thần sắc lạnh nhạt nhìn cô, cô thấy không rõ lắm, anh rốt cuộc có ý gì.
Nhưng tuyệt đối, không phải ý tứ thích.
Tiết Giai Vân dừng bước lại, ngơ ngẩn nhìn Lâm Nhiên, anh còn chưa đi?
Lâm Nhiên xuống xe, dựa ở trên cửa xe, nhẹ giọng hỏi, "Nếu như anh vẫn ở cửa công viên chờ em, em có phải cả đêm sẽ ở lại trong công viên hay không?"
"Em không biết anh đang nói cái gì." Tiết Giai Vân nhàn nhạt nói, thần sắc lạnh lùng, cô vừa muốn đón xe, Lâm Nhiên đột nhiên kéo cô lại, đem cô kéo vào trong lòng, thần sắc nặng nề nhìn cô.
"Giai Vân, em rốt cuộc đang trốn tránh cái gì?"
"Buông tay, em rất mệt, phải về nhà nghỉ ngơi." Tiết Giai Vân nói.
Lâm Nhiên nói, "Anh đưa em về."
"Không cần."
"Em không muốn cũng phải muốn." Lâm Nhiên kéo Tiết Giai Vân, đem cô nhét vào trên xe, sắc mặt âm trầm vô cùng, Tiết Giai Vân cũng không cự tuyệt, trên đường đều không nói lời nào, trong lúc một người đang không hài lòng, xe cũng bị hư theo.
Hơn nửa đêm, vậy mà xe tắt máy.
Nửa đêm trên đường cái xe tắt máy, không có người qua lại.
Lâm Nhiên xuống xe đi kiểm tra, xe của anh vừa mới bảo dưỡng một khoảng thời gian, không thể có vấn đề gì, vậy mà tắt máy, anh mở đầu xe, kiểm tra vấn đề xe, đột nhiên hung hăng đá xe một cước, hiển nhiên tâm tình rất bực bội.
Tiết Giai Vân nhìn xung quanh, cũng có chút lo lắng, trên đường cái không có người nào, xe lại tắt máy, cô ở trong xe cũng ngồi không yên, cuống quít xuống, "Xe làm sao vậy?"
"Khí trời lạnh, em lên trên xe ngồi." Lâm Nhiên thu hồi cảm xúc bực bội của mình, lại muốn đem Tiết Giai Vân quay trở lại, Tiết Giai Vân đẩy tay anh ra, lạnh lùng nhìn anh, "Xe làm sao vậy?"
"Không có việc gì, động cơ mạnh, đợi lát nữa anh xem lại két nước, em lên xe ngồi trước đi."
"Em ngồi không yên." Tiết Giai Vân nói, một trận gió rét thổi tới, Tiết Giai Vân rùng mình một cái, khí trời lạnh lẽo, hình như giống như muốn kết băng, thành phố S mùa đông chính là ướt lạnh, tựa như trên tay nắm một khối băng.
Tiết Giai Vân mặc lể phục không có tay, tay đều bị đông lạnh xanh tím.
Lâm Nhiên biết tính tình cô quật cường, mình cũng khuyên không được, anh cởϊ áσ khoác của mình, khoác ở trên người cô, anh cởϊ áσ khoác ra cũng chỉ còn lại có một chiếc áo sơ mi, cũng chống cự gió lạnh không nổi.
"Anh có lạnh hay không?"
Lâm Nhiên lắc đầu, "Không lạnh, nhiệt độ này không tính là cái gì."
Ở hai bên đường là rừng núi thăm thẩm, đêm khuya như vậy, làm người ta sợ hãi, Tiết Giai Vân cũng không dám nhìn rừng núi nhiều, Lâm Nhiên nắm tay cô ma sát, tay cô băng lãnh đến dọa người.
"Trong xe ấm áp."
"Câm miệng." Cô cắn răng run rẩy nói, Lâm Nhiên cười, đột nhiên hôn môi của cô một cái, môi của cô cũng vô cùng băng lãnh, Lâm Nhiên ôm cô vào trong ngực, im lặng thở dài, "Thật tốt."
Mặc dù khí trời lạnh lẽo, mọi chuyện không thuận lợi, nhưng cô ở trong ngực anh.