Editor: Suri Đặng
Hạ Thần Hi cười khổ, Đường Bạch Dạ biết cô là dạng gì, nếu chỉ vì một vết thương nhỏ liền làm ra bộ dáng đáng thương, bộ dáng khổ sở động lòng người, chỉ sợ anh mình cũng muốn cười chết cô, cô mới không muốn hình dạng này.
"A dì, con biết dì đau lòng con, lần sau con sẽ chú ý."
"Dì phát hiện con chính là lạnh nhạt chính mình như thế." Đường phu nhân căn dặn, "Nhất định phải lộ ra nhu nhược thích hợp, Bạch Dạ mới có thể càng thương tiếc con."
"Dạ, con biết." Hạ Thần Hi cười đáp.
Khi về nhà, Đường lão ra ngoài đã trở về, Đường Bạch Dạ còn ở trên đường chưa về nhà, Hạ Thần Hi lên lầu xử lý vết thương, Đường phu nhân đem chuyện hôm nay kể lại cho Đường lão, Đường lão nghe xong lập tức nhíu mày.
Đây là gặp mưu sát?
Vậy khẳng định phải báo cảnh sát.
Chỉ là, ông biết con trai là làm cái gì, báo cảnh sát lại càng không thỏa đáng, loại chuyện này nên để Đường Bạch Dạ xử lý tốt hơn.
Lúc Đường Bạch Dạ trở lại, Đường phu nhân nói việc này, Đường Bạch Dạ biến sắc, vội vội vàng vàng lên lầu.
Hạ Thần Hi đang muốn băng bó, Đường Bạch Dạ cởϊ áσ khoác, cuống quít ngồi xổm xuống, Hạ Thần Hi cầm vải xô có chút xấu hổ, anh ngẩng đầu, hung hăng liếc mắt trừng Hạ Thần Hi một cái, "Em đã đến bệnh viện, thế nào không xử lý một chút?"
"Vết thương nhỏ mà thôi, không cần xử lý ở bệnh viện, lại nói, vết thương do đạn gây ra, sẽ khiến náo động ở bệnh viện, tạo thành phiền phức không cần thiết, hà tất phải làm cho mọi người sợ hãi, không như về nhà tự xử lý."
Hạ Thần Hi cũng không thèm để ý vết thương, thứ nhất, cô có thể xử lý, thứ hai, thành phố S phát sinh chuyện ám sát, không phải là chuyện nhỏ, dự đoán bệnh viện sẽ kinh động đến cảnh sát, vừa phải làm ghi chép vừa phiền toái.
Cô đơn giản trở về gia đến xử lý.
Hôn lễ sắp tới, cô không hi vọng có trắc trở, Đường Bạch Dạ điều tra rõ việc này so với cảnh sát càng đáng tin hơn, nếu không kinh động cảnh sát, mỗi ngày phái người bảo vệ cũng không được tự do.
Đường Bạch Dạ nhíu mày, có chút đau lòng, may mắn, vết thương do đạ gây ra bị thương không sâu, chỉ là vết thương tuy cạn nhưng chảy nhiều máu, cũng không đau, nhưng anh còn là đau lòng, Đường Bạch Dạ giúp cô bôi thuốc.
Lại băng bó cho cô, Hạ Thần Hi nói, "Được rồi, đừng nhíu mày, cũng không phải đại sự gì, anh trông anh chân mày đều nhăn ở cùng một chỗ."
"Em còn dám nói?" Đường Bạch Dạ liếc mắt trừng cô một cái, "Ai muốn em coi thường chính mình như thế?"
Hạ Thần Hi dở khóc dở cười, làm nũng nói, "Đường ca ca, anh liền đáng thương đáng thương em đi, em thực sự đau quá, đau quá, nếu không, anh hôn một cái an ủi một chút."
"Câm miệng!" sắc mặt Đường Bạch Dạ trầm trọng, băng bó kỹ cho cô, rồi ra ngoài gọi điện thoại, cô biết, anh nhất định sẽ tra rõ.
Hôn lễ sắp tới, tất cả phiền phức đều phải ngăn chặn, tất cả nguy hiểm đều phải phòng bị cho tốt.
Hạ Thần Hi nhìn Đường Bạch Dạ chỉ đạo tất cả mọi chuyện, Đường Bạch Dạ cúp điện thoại nói, " Mấy ngày này, ra cửa cẩn thận một chút, anh phái người bảo vệ cha cùng a dì, chính em cẩn thận một chút."
Không cần thiết gọi người bảo vệ Hạ Thần Hi, nếu là chính cô không bảo vệ được chính mình, phái bao nhiêu người cũng không bảo vệ được.
"Em biết." Hạ Thần Hi nói, "Đây là mưu sát, Bạch Dạ, có phải là Lâm Lâm đã trở về hay không?"
"Anh sẽ tra rõ, em yên tâm, còn có chỗ nào bị thương?" Đường Bạch Dạ kiên định nói, quyết không để cho người ta thương tổn người nhà của mình.
"Không có." Chỉ là bụng dưới có chút đau nhẹ, không rõ ràng, cô cũng không để ý.
Hai người cùng nhau xuống lầu dùng cơm, mọi người đều quan tâm vết thương của Hạ Thần Hi, Hạ Thần Hi không có việc gì, mọi người cũng yên tâm, Đường lão muốn Đường Bạch Dạ phái người bảo vệ người nhà, có thể là Lâm Lâm đã trở về.