"Ngay cả như vậy,anh cũng sẽ không thả em đi."
Hạ Thần Hi triệt để chết tâm, cầm lấy máy vi tính, "Anh đã nguyện ý buộc một con búp bê bên người, như vậy tùy ý đi, tôi không ngăn cản anh, chỉ là, Tiêu Tề, anh đừng hối hận."
"Tuyệt sẽ không hối hận."
Hạ Thần Hi cầm máy vi tính, cô đối với xem tiểu thuyết, chơi trò chơi một chút hứng thú cũng không có, cô chỉ là nằm xuống nghỉ ngơi, muốn mau sớm khôi phục lại sức lực, trong phòng im ắng, một điểm thanh âm cũng không có.
Hạ Thần Hi cảm thấy tâm phiền ý loạn, lật qua lật lại không ngủ.
Meo meo giống như biết chủ nhân bực bội, cắn tay nhỏ bé của cô, Hạ Thần Hi nhàn đến buồn chán, đùa giỡn meo meo.
Hai ngày lại trôi qua rất nhanh.
Cô chưa đi ra biệt thự một bước, trừ Tiêu Tề, cũng không thấy được một người, biệt thự này hình như chỉ có cô cùng Tiêu Tề, nhưng cô luôn cảm giác có rất nhiều con mắt đang nhìn cô, Hạ Thần Hi biết, Tiêu Tề ra ngoài, không có khả năng để cô ở nhà một mình.
Nhất định có người đang âm thầm giám thị, Tiêu Tề nói là bảo vệ cô.
"Meo meo, theo mammy khắp nơi lưu lạc có phải rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay không?" Hạ Thần Hi nói đùa vuốt ve đầu meo meo, vật nhỏ này theo cô, thực sự rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, vẫn luôn phiêu đãng như thế.
Khó có được một ngày an ổn.
Tiêu Tề ba bữa, nhất định cùng cô, tự mình xuống bếp, cùng cô dùng cơm.
Hạ Thần Hi không có nghĩ tới chuyện ấu trĩ cái gì tuyệt thực, cô biết, coi như là tuyệt thực, Tiêu Tề cũng sẽ không mềm lòng, Tiêu Tề luôn có biện pháp làm cho mình thuận ý của Tiêu Tề, nếu là cô tuyệt thực, sợ rằng Tiêu Tề liền chích thuốc dinh dưỡng cho cô.
"Khi nào thì đi?" Hạ Thần Hi trầm giọng hỏi, ở đây, cô cảm thấy rất phiền muộn.
Cô muốn đi ra ngoài, cho dù là phơi nắng, Tiêu Tề đều không cho phép.
Bá đạo, ích kỷ.
"Ngày mai." Tiêu Tề cười, bộ dáng bình tĩnh ung dung, "Ngày mai chúng ta là có thể về nhà, không bao giờ xa cách nữa."
Trong lòng Hạ Thần Hi cười lạnh, lại bắt đầu kỳ vọng, ngày mai nhanh đến một chút, ngày kia nhanh đến một chút, Đường Bạch Dạ nhanh đến một chút, cô muốn thoát khỏi Tiêu Tề triệt để, chính mình có cuộc sống mới, Hạ Thần Hi hỏi Tiêu Tề, "Có phải hay không chỉ có tôi chết, anh mới có thể hết hy vọng?"
Tiêu Tề kinh hãi, "Anh sẽ không để em chết."
Sắc mặt Tiêu Tề tái nhợt, vô cùng kinh hoảng, sợ Hạ Thần Hi tự sát, Hạ Thần Hi lạnh lùng cười, cô sẽ không chết, chẳng sợ Tiêu Tề trăm kế ngàn phương làm cho cô chết, cô cũng sẽ không chết, cô muốn giữ lại mạng sống, cùng Đường Bạch Dạ nhất sinh nhất thế (cùng sống cùng chết).
"Tôi bây giờ cùng người chết có cái gì khác nhau, anh thực sự là ấu trĩ đến đáng sợ."
Tiêu Tề không nói gì, dùng xong bữa tối Hạ Thần Hi liền tự giam mình ở trong phòng ngủ, ôm meo meo xem phim, cũng không có gì xem, cô tùy tiện tìm hai bộ hài kịch, hoàn cảnh phụ cận cô cũng xem rồi.
Nếu như Tiêu Tề không dùng thuốc với cô, cô muốn đi là dễ dàng, nhưng hôm nay, Tiêu Tề dùng thuốc, cô muốn rời đi thực sự rất không dễ dàng.
Ngày bị nhốt cảm thấy rất dài dằng dặc.
Đặc biệt buổi tối, cô ngủ không được, cảm thấy thời gian đều dừng lại, không có tiếp tục, trên trời đều là màu đen, như thế giới của cô, cũng là một mảnh hắc ám, không có ánh sáng.
Columbia buổi tối vô cùng náo nhiệt, cô ở chỗ hẻo lánh cũng có thể cảm giác ra buổi tối tuyệt mỹ trong thành phố.
Như vậy nhiệt tình dâng trào cùng giáo đường bên này yên tĩnh, tạo thành đối lập.
Ngày hôm sau, Tiêu Tề quả nhiên mang cô đi, Tiêu Tề sợ Thần Hi đi rồi, hành lý gì gì đó, đều là thuộc hạ chuẩn bị, Hạ Thần Hi rốt cuộc bước ra chỗ cấm địa này, tâm tình tình rất khá, cuối cùng cũng rời khỏi biệt thự.