Hạ Thần Hi lạnh lùng cười, "Nếu như em kêu anh gϊếŧ Lâm Lâm thì sao?"
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Đơn giản?"
"Dù cho em không cho anh gϊếŧ Lâm Lâm, anh cũng sẽ không bỏ qua cô ta."
Hạ Thần Hi quay mặt qua chỗ khác, Đường Bạch Dạ cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của cô, rất sợ cô có một chút mất hứng, Hạ Thần Hi trong lòng như bị người phóng cái gì, rất ngắn, nhất thời cũng không biết phải nói gì.
Oan oan tương báo đến khi nào, cũng không phải là bản ý của cô.
"Thần Hi..."
"Đường Bạch Dạ, kỳ thực em..." Kỳ thực, em cũng không hận anh, ở trong ngục, em đã nghĩ thông suốt, nhân sinh mấy chục năm, hà tất sống trong thù hận, em yêu anh, vẫn luôn rất yêu anh.
Chẳng sợ hận, cũng yêu, thật sâu yêu, cho nên mới sợ hãi anh bị Hạ Thanh gϊếŧ chết.
Nhưng mà, những lời này cô còn chưa nói hết, Đường Bạch Dạ cầm một phen chủy thủ quân dụng, đưa tới trước mặt cô, Hạ Thần Hi nhìn chủy thủ quân dụng, hơi nhíu mày, anh làm gì? Đường Bạch Dạ trầm giọng nói, "Thần Hi, đau nhanh một chút, anh biết anh xin lỗi em, mặc kệ em đối với anh làm cái gì, anh đều chấp nhận, em hướng lòng anh đâm một đao, nếu như anh chết, anh không câu oán hận, là anh trả lại em, nếu là anh chưa chết, em liền tha thứ anh, không muốn sẽ rời xa anh, được không?"
Đường Bạch Dạ yêu, vẫn luôn mãnh liệt như vậy, trực tiếp, xích, lõa lõa.
Nam nhân tính tình cường ngạnh, anh yêu cũng rất mạnh ngạnh, không cho phép Hạ Thần Hi trốn tránh, cũng không cho phép Hạ Thần Hi do dự, muốn sẽ phải được triệt triệt để để, trả thù cũng muốn trả thù được thống thống khoái khoái.
Nếu anh thật sẽ chết, anh sẽ không oán hận bất kỳ ai.
Hạ Thần Hi nhìn chủy thủ quân dụng trên tay anh, hai mắt đẫm lệ mông lung, lúc mất đi đứa nhỏ, cô rất muốn trên tay mình có một thanh chủy thủ, một đao đâm chết Lâm Lâm.
Khi đó cô, đối Lâm Lâm hận ý, không có đối Đường Bạch Dạ hận ý sâu.
Cô trách cứ anh, oán hận anh, lại biết anh sớm tối vẫn ở trong lòng cô, những trách cứ, oán hận này có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Hạ Thần Hi rất lý trí, cô vẫn luôn biết mình nghĩ muốn cái gì.
Cho nên, cô nắm lấy, tất cả đều là cô để ý nhất.
"Ngày đó mất đi đứa nhỏ, em hận không thể cứ như vậy một đao gϊếŧ chết anh." Hạ Thần Hi nói, nhưng hôm nay, cô không hạ thủ, Hạ Thần Hi chóp mũi phiếm hồng, Đường Bạch Dạ, anh vốn là bức bách em như vậy.
...
Đường Bạch Dạ tựa hồ nhìn ra ý tưởng của cô, anh hít sâu, trầm giọng nói, "Em đã không thể hạ thủ, vậy anh tự mình tới chấm dứt, em yên tâm, anh sẽ không gian lận..."
Nợ em, dùng máu của anh đến trả lại em, chỉ cầu em có thể tha thứ anh.
Đường Bạch Dạ cho cô một cái mỉm cười, Hạ Thần Hi kinh hồn táng đảm, cô còn chưa có kịp phản ứng, Đường Bạch Dạ chợt giơ cổ tay lên, một đao hung hăng đâm vào ngực của chính mình, Hạ Thần Hi sắc mặt đại biến, nhanh như tia chớp xuất thủ, chế trụ cổ tay anh.
Mũi nhọn chủy thủ, đâm tới làn da, hơi có một chút tơ máu tràn ra.
Hạ Thần Hi tâm đầy lửa giận, hung ác nhìn anh, tức giận đến toàn thân phát run, Đường Bạch Dạ lại cười đến rất ôn nhu, Hạ Thần Hi tâm lạnh, khϊếp sợ không thôi, Đường Bạch Dạ đùa thật, anh không phải tùy tiện nói một chút.
Độ mạnh yếu này, nếu như không phải cổ tay cô khí lực lớn, chủy thủ này nhất định xuyên tim mà qua, anh sao lại còn mệnh, Đường Bạch Dạ trực tiếp như vậy, hung ác như vậy.
Nguyện ý dùng tính mạng, cầu được cô tha thứ.
Nhưng cô kỳ thực, một chút cũng không trách anh, nói gì đến tha thứ, anh ác như vậy, nếu là bị thương chính mình, thực sự bồi thường tính mạng chẳng phải là oan uổng.
"Đường Bạch Dạ, anh điên rồi sao?" Hạ Thần Hi thịnh nộ.