Editor: hạ trần
Lục Trăn lạnh giọng nói, “Mỹ nhân thiếu tá, anh tìm Lý Hoan Tình, cô ấy liền rời thành phố S đi nước A, anh cho là, tôi sẽ tin tưởng anh, không hề có ý đồ, tôi cho anh biết, cô ấy nếu như bị thương một sợi tóc gáy, cẩn thận Vân Sinh kéo ngũ giác đài bồi cô ấy.”
Lần trước Lý Hoan Tình chẳng qua là lạc đường, Mục Vân Sinh cho rằng cô bị bắt cóc, xuất động mười cỗ máy bay trinh sát tìm người, cuối cùng kinh động chính phủ, lại gặp Lý Hoan Tình bình yên vô sự trở về.
Mục Vân Sinh chỉ số thông minh muốn đánh một chiết khấu, nếu là Lý Hoan Tình có một tổn thương, Mục Vân Sinh cơ hồ sẽ không có lý trí.
Quá nhiều vết xe đổ có thể chứng minh sự thực này rất bình thường.
”Đây là kɧıêυ ҡɧí©ɧ? Còn là cảnh cáo?” Nolan thiếu tá yên lặng hỏi, một chút cũng không quan tâm Lục Trăn uy hϊếp.
”Mỹ nhân, tiểu gia đây là quan tâm anh, ầm lên đại bản doanh của anh, mỹ nhân anh không nhà để về, tiểu gia đau lòng anh.” Lục Trăn cười híp mắt nói, giống như một yêu tinh... Môi của anh ta, cơ hồ dán lên môi Nolan.
Khí tức trên người Lục Trăn, nhuộm đẫm khí tức ái muội, nam nhân này quá mức đường hoàng, khí tức cũng là đường hoàng lại phóng đãng, mang theo tinh tế kêu ngạo, như tự phụ hoa, tràn đầy khí tức ái muội.
Như vậy nồng nặc, như vậy gợi cảm.
Lưu ly sắc con ngươi của Nolan thiếu tá, hơi tối, “Lục Trăn, cách tôi xa một chút, bằng không, đừng trách tôi không khách khí.”
Lục Trăn gợi cảm cười, cuồng ngạo không kiềm chế được, “Tôi là muốn hỏi mỹ nhân thiếu tá một chút, thế nào không khách khí?”
Xưa nay, đều là anh kɧıêυ ҡɧí©ɧ Nolan thiếu tá, anh ta nhất nhất tiếp chiêu, không trả lời.
Anh rất hoài nghi, nam nhân này có thể có cái chiêu gì phản kích, nhiều khi, anh nếu là không động thủ muốn mạng của anh ta, chính là miệng thượng ngoan (ý là dùng miệng lưỡi trêu ghẹo thiếu tá), Lục Trăn thật đúng là không thèm, anh ta có thể đem tiểu gia thế nào?
Con ngươi Nolan, xẹt qua tia sáng sắt bén, sắc con ngươi của anh ta rất đẹp, mang theo mê hoặc, Lục Trăn vừa thấy không tốt, Nolan đã khuynh thân, làn môi mỏng đặt lên môi Lục Trăn, Lục Trăn trợn tròn cặp mắt.
Lục Trăn ca ca tung hoành bể tình nhiều năm như vậy, lần đầu tiên bị một người nam nhân cướp hôn.
Anh đùa giỡn Nolan thiếu tá một khoảng thời gian, các loại thủ đoạn nhao nhao cánh trên, lại không có một lần vi phạm, đùa thật như vậy, anh thích trêu chọc mỹ nhân thiếu tá, anh nhìn nam nhân loại này cấm dục thức phát điên là nhất kiện □□ sự tình.
Nhưng mà, Lục Trăn lại không có chân chính, làm cho mình mê hoặc quá.
Cũng chưa từng, làm cho mình chịu thiệt quá.
Nolan là ăn gan báo, dám hôn anh?
Cơ hồ là môi mỏng dán lên tới trong nháy mắt đó, Lục Trăn một tay đánh hướng bụng dưới Nolan, lòng bàn tay Nolan bao lấy nắm tay Lục Trăn, cản độ mạnh yếu, đột nhiên cuốn, đem Lục Trăn áp ở trên cửa xe jeep, thân thể anh ta cao ngất, đè Lục Trăn.
Một đấm, hung hăng đánh ở trên bụng Lục Trăn.
Lục Trăn kêu lên một tiếng đau đớn, khớp hàm khẽ mở, đầu lưỡi Nolan thiếu tá, tiến quân thần tốc, ấm áp lời lẽ nghĩ thϊếp, đầu lưỡi linh hoạt đảo qua khoang miệng Lục Trăn, quấn lấy đầu lưỡi anh, cũng không kỹ xảo hút.
Lục Trăn hoảng hốt, trải qua vô số mưa gió, từ nhỏ ra sống vào chết, cái gì quen mặt đều gặp Lục Trăn ca ca, lần đầu tiên đại não đương cơ, trống rỗng, tùy ý địch nhân công thành chiếm đất, chiếm cứ thành trì.
Ở nơi trái tim, nóng đến.
Nam nhân hôn, mang theo bạo lực cùng huyết tinh, kịch liệt lại kí©ɧ ŧìиɧ, hút nước bọt thanh, Lục Trăn kinh ngạc thức tỉnh, đầu của hắn quên bên cạnh phiến diện, đầu gối hướng Nolan thiếu tá đá.
Nolan thiếu tá cấp tốc tránh, người cũng rời khỏi Lục Trăn một thước xa.
”Nolan!” Lục Trăn thở gấp, sắc mặt bạo hồng.