Editor: hạ trần
Beta: thanh huyền
Không chỉ là Hạ Thần Hi rung động, Tiêu Tề cũng rung động, trừ Hạ Thần Hi, anh cho tới bây giờ chưa từng thấy thuật bắn súng của một người có thể tốt đến như vậy xuất thần nhập hóa, thuật bắn súng của Hạ Thần Hi, vẫn là xuất thần nhập hóa.
Bây giờ, lại thêm một Hạ Thanh.
Hạ Thanh quyến rũ cười, ngón tay bắn ra, hai viên đạn theo lòng bàn tay bay ra, mọi người càng chấn động không ngớt, cô vậy mà tay không nắm lấy đạn, đây là đối với súng ống nhiều quen thuộc, nhiều bưu hãn, là chuyện nhân tài có thể làm được?
Thật tình, quá trâu.
Tiêu Tề nghĩ thầm, thuật bắn súng của cô, trên cả Thần Hi.
Ít nhất, Thần Hi làm không được như vậy, tay không nắm lấy đạn.
Đạn phi rơi dưới chân Tiêu Tề, đó là một loại xích - lõa lõa kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
”Tôi đã nói tay mơ sẽ không nổ súng, các người không tin.” Hạ Thanh thổi một tiếng huýt gió, “Tay mơ nào muốn lại thử một lần thuật bắn súng, lão tử liền cùng người luyện.”
Những lời này, chạm đất có tiếng.
Không người dám động.
Tiêu Tề hơn mười người bảo vệ, chỉ còn lại có rất ít mấy người, đưa mắt nhìn nhau, không biết như thế nào cho phải, Hạ Thần Hi đang nhìn đến trong mắt Tiêu Tề một mạt ám sắc, trong lòng hơi giật mình, Tiêu Tề sẽ không bỏ qua Hạ Thanh.
Đột nhiên, Tiêu Tề vỗ tay, tiếng vọng vỗ tay nặng nề, ở trong bóng đêm, khác trầm trọng.
”Thuật bắn súng thất tốt.”
”Quá khen, cái khác không dám nói, loại này nhất định hơn anh.” Hạ Thanh cười nói, “Hiện tại, anh còn cảm thấy tôi không bản lĩnh lấy tính mệnh của anh?”
”Chưa chắc!” Tiêu Tề nói, nắm tay chợt siết chặt, Hạ Thần Hi vừa muốn kêu Hạ Thanh cẩn thận, đột nhiên, một loạt đèn xe quét tới, lại một chiếc xe jeep quân dụng bay nhanh mà đến, dừng ở trước xe jeep Hạ Thanh.
Cửa xe mở ra, một nam tử cao ngất bước xuống.
Từng chữ lạnh lùng.
”Thả anh ta đi!”
Hạ Thần Hi theo ánh mắt nhìn sang, đó là một nam tử rất cao, ngũ quan thâm thúy, tóc ngắn màu đen, có một đôi con người sắc lưu ly, đơn giản hưu nhàn trang phẫn, lộ ra mười phần chính khí nghiêm nghị.
Anh ta vô cùng anh tuấn, trên đời có thể sử dụng anh tuấn để hình dung nam tử cũng không phải là rất nhiều.
Như Tiêu Tề, anh ta nhìn cũng rất tốt, lại có một loại lãnh ngạnh khí chất, cái từ anh tuấn này cũng không thích hợp anh ta.
Trên thân nam nhân này cảm giác có một luồng hạo nhiên chính khí.
Đây là một loại khí chất rất rõ ràng.
”Nolan thiếu tá, gặp nhau thật tốt.” Tiêu Tề chủ động chào hỏi.
Nolan thiếu tá đứng chắp tay, gật gật đầu, xem như là chào hỏi, Hạ Thanh đảo qua sắc mặt quyến rũ, trầm sắc mặt, “Thiếu tá, anh là có ý gì?”
”Thả anh ta đi.” Nolan thiếu tá thanh âm, trầm lãnh không mang theo một chút cảm tình, mười phần mệnh lệnh.
Hạ Thanh trầm giận, giận dữ quay mặt đi, Cố Thất Thất không nói gì, chỉ cần ở đó có Hạ Thanh, cô hình như người tàng hình, có thể không động miệng sẽ không động miệng, vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng cũng không cảm giác được sự tồn tại của cô.
Tiêu Tề cũng không lời vô ích, nhẹ ôm Hạ Thần Hi, muốn mang cô lên phi cơ.
Nolan thiếu tá đột nhiên lên tiếng, “Hạ Thần Hi!”
Hạ Thần Hi dừng lại bước, trong lòng thầm nghĩ, anh ta để Tiêu Tề đi, không nhất định phải để cô đi, cô cùng FBI có quá nhiều cừu hận, đây là Tiêu Tề vừa mới nói với cô, cô gϊếŧ rất nhiều đặc công FBI.
Còn có bộ trưởng bộ quốc phòng của bọn họ.
Nghe nói, đó là một vị quan viên rất đắc nhân tâm.
”Thanh, gϊếŧ Hạ Thần Hi.” Nolan thiếu tá phong khinh vân đạm, lại nói ra một câu làm cho Hạ Thần Hi cùng Hạ Thanh đều quá sợ hãi.
Đặc biệt Hạ Thanh, nghiến răng nghiến lợi nhìn Nolan thiếu tá.
”Anh nói cái gì?”
”Gϊếŧ Hạ Thần Hi.” Nolan thiếu tá một chữ một trận, nhẹ nhàng chậm chạp lên tiếng, câu mệnh lệnh.
Thái độ là không được xía vào.